Phi Thiên

Hạ Hầu Thừa Vũ không nghi ngờ việc Vệ Xu có thể làm được điều hắn nói hay không. Không có đứa con trong bụng, không có Hạ Hầu gia che chở, trở thành phế hậu, đám tiện nhân ở hậu cung còn không muốn hành hạ nàng ra sao thì hành. Ngẫm lại phía sau những khuôn mặt mỹ lệ đó ẩn tàng vẻ dữ tợn có thể ăn tươi nuốt sống người ta, lông tơ cả người nàng đều dựng lên, trong lòng tràn đầy sự hoảng sợ, sợ những thủ đoạn ác độc chính tay nàng dùng trên người những phi tử khác xuất hiện ở trên người mình.

- Vệ Xu bất quá chỉ là một cẩu nô tài của Hạ Hầu gia ta, sao dám khi chủ như vậy!

Hạ Hầu Thừa Vũ giận không kìm được nạt lên một tiếng.

Nga Mi lập tức tán đồng nói:

- Nương nương nói phải. Nô tỳ cũng cảm thấy Vệ tổng quản nói như thế thật quá đáng rồi, hay là nương nương hiện tại liên hệ lão gia tử cáo trạng hắn?

Chỉ một câu nói này là đã chặn Hạ Hầu Thừa Vũ không dám phản đối nữa rồi. Cho dù không thông minh cách mấy cũng có thể biết Vệ Xu vì sao lại có thể nói ra những lời như thế. Không có lão gia tử tỏ ý, Vệ Xu dám đối xử như vậy với nàng sao? Lão gia tử không trực tiếp liên hệ nàng đã là còn lưu giữ lại đường sống cho nàng rồi. Một khi nàng tự mình tìm lão gia tử chọt rách đường sống cuối cùng này, có thể có được lời nói tốt gì của lão gia tử sao? Trừng phạt Vệ Xu? Còn không biết là trừng phạt ai nữa.

Nói cho Thanh chủ, nàng không dám! Hạ Hầu gia ăn chắc một điểm này, thật ra Hạ Hầu gia căn bản không dám động đến cốt nhục trong bụng của nàng, Thanh chủ có thể để cho Hạ Hầu gia giữ sự ẩn nhẫn này sao có thể là kẻ ăn chay? Hạ Hầu gia dám động cốt nhục của Thanh chủ thử một chút xem!

Nhưng mà những thứ đầu óc này không có quan hệ gì với tuổi tác già trẻ của con người. Có người sinh cùng năm cùng tháng sống thuận buồm xuôi gió, lại có kẻ sống hèn mọn bất kham. Không có chuyện sống lâu năm thì nhất định có thể có đầu óc thật lợi hại. Có một số người là kết hợp thể giữa trời sanh và dùi mài luyện tập hậu thiên. Nàng không có cái nhìn và đầu óc cho đại cục đó, không dám nói cho Thanh chủ nghe. Một khi chọc cho Thanh chủ trách cứ Hạ Hầu gia, nàng không cách nào tưởng tượng Hạ Hầu gia sẽ đối phó nàng thế nào. Hậu quả ấy nàng ngẫm lại đều sợ, nhiều lắm chỉ dám làm chút ít động tác ở sau lưng, nói cho cùng vẫn là bởi vì trên tay nàng không có bất kỳ thực lực phản kháng hoặc ngăn chặn nào, cũng hiểu rõ là Thanh chủ không thích nàng.

Leng keng! Hạ Hầu Thừa Vũ cuối cùng vẫn là móc ra một cái Tinh linh ném xuống đất, sắc mặt trắng bệch, nhắm hai mắt lại, lần làm nhục này nàng sẽ khắc cốt minh tâm.

Nga Mi nhặt lên Tinh linh, lại móc ra một khối ngọc điệp, trên ngọc điệp có pháp ấn của Ngưu Hữu Đức, đối lập xác minh với pháp ấn trên Tinh linh xong, xác nhận đích thật là Tinh linh liên hệ với Ngưu Hữu Đức liền thu vào, hành lễ nói:

- Nô tỳ cáo lui!

Hạ Hầu Thừa Vũ không có bất kỳ sự đáp lại nào, chờ đến khi nàng này rời đi, chờ đến khi trong phòng không còn những người khác nữa, Hạ Hầu Thừa Vũ mới mở hai mắt ra, nắm chắc hai nắm đấm, tức giận đến run lầy bẩy, mặt đều tức giận đến xanh lè rồi, lấy ra chén trà trên bàn trà đã định đập vỡ, nhưng tay nâng lên lại nhẹ nhàng bỏ xuống, đúng là vẫn còn không dám ra tay đập.

Bên cạnh chung quanh khắp nơi là người của Hạ Hầu gia, một khi đập vỡ chén trà, tạo ra động tình đến khiến cho người bên cạnh nhìn thấy được rồi, chỉ sợ thoáng một cái sẽ lan đến tai của Hạ Hầu gia bên đó, thoáng một cái sẽ làm Hạ Hầu gia biết nàng có hận ý đối với Hạ Hầu gia. Nàng không dám để cho Hạ Hầu gia biết nàng hận Hạ Hầu gia bao nhiêu, cổ hận ý vô biên đó chỉ có thể ẩn giấu ở trong lòng, có lẽ không phải là người một nhà còn chưa hận như vậy, chính là bởi vì là người một nhà mà còn đối với nàng như thế, mới khiến cho nàng hận ý càng đầy.

Thật vất vả lắm mới có được một đạo nhân mà trong tay cứ như vậy bị Hạ Hầu gia nhẹ nhàng chặt đứt quyền khống chế, phàm là làm chuyện gì phải kinh qua người bên cạnh đi làm thay, chẳng phải là chặt đứt sao?

Chính xác đúng như lời nói của Hạ Hầu Thác, Hạ Hầu gia không cần biết nàng có hận Hạ Hầu gia hay không, chỉ cần Hạ Hầu gia tự thân thực lực đủ cứng rắn, Hạ Hầu Thừa Vũ thì phải thật thà ngoan ngoãn mà thôi.

Mà điều này vẫn chưa xong, một trận chỉnh đốn bên trong Thiên Tẫn cung chỉ vừa mới bắt đầu.

- Ái phi trở về rồi.

Sau khi tìm vui từ vườn của một vị cung phi bước ra, đi tới cửa, Thanh chủ phất phất tay đối với một vị phi tử tiễn đưa.

Vị phi tử này dung mạo đúng là bế nguyệt tu hoa đẹp như tranh vẽ, trên mặt nét mặt tỏa sáng nét đỏ hồng còn chưa tiêu, nửa nhún người hành lễ, giọng nói khẽ khàng êm tai đưa tiễn:

- Nô tì cung tiễn bệ hạ.

Thanh chủ “ừ” một tiếng sải bước đi. Thượng Quan Thanh canh giữ ở cửa đi theo phía sau lưng, đi ra khỏi một khoảng cách, Thượng Quan Thanh mới nhẹ giọng nói:

- Bệ hạ, Thiên Tẫn cung có chút động tĩnh, dường như xử tử mấy cung nữ không hiểu quy củ.

- Vậy à?

Thanh chủ hơi suy tư, chợt cười lạnh một tiếng:

- Xem ra Hạ Hầu gia phản ứng cũng thật nhanh đây, chuyện nhà của bọn họ ngươi cũng đừng nhúng tay vào để cho Thừa Vũ tự coi đó mà làm đi, khiến cho tự nàng ta xem cho thật kĩ một chút, nhà mẹ nàng là đối với nàng thế nào cũng tốt, miễn cho một mực hồ lý hồ đồ không biết rõ lập trường của mình. Người phàm trong thế gian còn biết lấy chồng theo chồng, gả cho chó thì theo chó, còn nàng ta thì sao? Nàng phải hiểu hài nhi của nàng mới là chỗ dựa vào lớn nhất của nàng trong đời này, chứ không phải Hạ Hầu gia cái gì. Nàng cũng nên bị thua thiệt rồi sáng lên chút đầu óc rồi, bằng không hài tử sau khi xuất thế đặt ở bên cạnh nàng trẫm thật đúng là không yên lòng, hừ!

- Dạ vâng!

Thượng Quan Thanh mỉm cười đáp ứng.

Mà vị cung phi kia thì lại đứng ở cửa thật lâu không chịu quay trở về, một mực nhìn theo Thanh chủ đã đi xa, dường như ước gì mọi người đều biết Thanh chủ vừa mới đi ra từ nơi này của nàng.

Trong Hậu cung vẫn như vậy, thế giới ngoài cung lại là một biến hóa khác. Thiên Tẫn cung phái Đông Phương Liệt đi Quỷ Thị Tổng Trấn phủ truyền chỉ đang phản hồi.

Đội ngũ mười vạn các loại chức vị còn chưa minh xác xuống, chuyện lớn như vậy, lại là minh chỉ, dù sao cũng phải tìm chút ít người làm chứng, ngoại trừ người bên cạnh Dương Triệu Thanh ra, Miêu Nghị cho gọi 30 vị tu sĩ pháp lực vô biên đến hết toàn bộ để gọi là vào tràng góp cho đủ số. Vân Tri Thu núp đi sau cùng. Nàng không có chức có quyền, không tiện lộ diện tiếp chỉ.

Mặc dù mọi người đều đoán trước được đại khái nội dung của đạo ý chỉ này, nhưng khi Đông Phương Liệt chính thức trước mặt mọi người tuyên đọc ra xong, trong ánh mắt mọi người đều lộ ra một vẻ hưng phấn. Đô Thống a! Tổng Trấn phủ trực tiếp thăng thành Đô Thống phủ, đó là vị trí có bao nhiêu người chờ được điều vào a. Đoán chừng mỗi người ở đây đều có thể dính vào cơn mưa móc, mới tới có bao lâu đâu mà nhất định liên tục lên chức rồi, ngẫm lại tìm nơi nương tựa như nơi này mới coi là đáng, dù sao cũng so với trước đây một mực làm cái loại sơn thần thổ địa đó tốt hơn nhiều.

Có một điều có thể khẳng định, Miêu Nghị cũng không thể để cho người ngoài đến Đô Thống phủ chiếm vị trí chứ? Vậy còn không phải là đắc tội người phía dưới sạch rồi, nhất định là phần của mọi người. Nhưng mà có một sự tình lại không khỏi khiến cho mọi người lẩm bẩm trong lòng: mọi người cấp bậc đều thấp như vậy, có chút vị trí để cho bọn họ trực tiếp ngồi vào dường như có chút ít không hợp quy củ. Đô Thống đại nhân dường như cũng không quá khả năng vô duyên vô cớ giúp mọi người liên tục thăng cấp.

Nghe xong ý chỉ, Miêu Nghị tiến lên hai tay tiếp lấy ý chỉ:

- Ty chức cẩn tuân ý chỉ!

Giao ra pháp chỉ,. Đông Phương Liệt nhìn xem mọi người ở đây, trong lòng than vãn tiếc rẻ không dứt, sau đó cười nói với Miêu Nghị:

- Ngưu Đô thống, chúc mừng!

- Đông Phương đại nhân cực khổ rồi.

Miêu Nghị khách khí một tiếng, thuận tay truyền pháp chỉ đi xuống, giao cho mọi người tra xét tại chỗ, thật ra cũng là đang chứng minh cũng không phải là Đông Phương Liệt giả mạo ý chỉ thân phận Đô Thống của hắn này chính là Thiên Đình chính thức thụ mệnh đấy.

Đông Phương Liệt nói:

- Nhiệm vụ chiêu thu người cho Cận Vệ quân hộ vệ đã kết thúc, sắp sửa lập tức rút lui, chuyện còn dư lại đều là nằm trong chức trách của Ngưu Đô thống, Cận Vệ quân sẽ không quấy nhiều nữa.

- Đông Phương đại nhân sau khi đến nơi này, Ngưu mỗ vì quá bận rộn tuyển người, còn chưa làm cho tốt chuyện của chủ nhà, Đông Phương đại nhân không ngại ở lâu thêm mấy ngày, cho Ngưu mỗ hơi tỏ bày tâm ý.

- Ngưu Đô thống khách khí rồi, bổn tọa còn phải trở về phục mệnh, huống chi Đô Thống phủ vừa mới khởi bước, chuyện khuông khuông giá giá lớn nhỏ trong ngoài còn rất nhiều. Ngưu Đô thống cũng có rất nhiều chuyện phải làm, bổn tọa sẽ không làm phiền nữa, sau này hãy nói đi.

- Nếu như thế, cung kính không bằng tòng mệnh.

Hai người ở tại đó hàn huyên khách sáo một phen, lập tức làm công văn giao cát, chứng minh một người truyền ý chỉ tới rồi một kẻ cũng đã lĩnh chỉ rồi.

Phía dưới từng người nhìn qua ý chỉ trong lòng than vãn tiếc rẻ không dứt. Ngưu tổng trấn thăng nhiệm Ngưu Đô thống xem như mọi chuyện đã định rồi, người này bắt đầu từ khi làm thiên tướng tại Thiên Nhai, mới qua có bao nhiêu năm a, đã bò đến vị trí Đô Thống, chân chính là thần tốc rồi, đại đa số con em quyền quý cũng không nhanh như vậy a, đa số người cùng cực cả đời cũng chưa chắc có cơ hội này, không biết hắn có một ngày nào có thể đứng ở triều đường hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui