Phi Thiên

Ngọc La Sát nâng quả cầu kim loại trong tay lên. Miêu Nghị ngạc nhiên hỏi:

- Quan tâm nó làm gì thê?ܼ

Ngạc La Sát cười lạnh, nói:

- Đồ này là thật hay giả ta nghiệm chứng một chút là biết thôi.

Miêu Nghị nghe vậy vui mừng hỏi:

- Chẳng lẽ ngươi còn muốn chạy đến hiện trường xác minh đánh rặng động cả khiêu khích sự hoài nghi của Thiên Đình?

Ngọc La Sát đáp:

- Thiên đình tìm kiếm ở khu vực kia lâu như vậy, có lẽ đã sớm thấy được địa đồ tinh vực rồi. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta dùng địa đồ mới đối chiếu sẽ rất khó khăn sao?

Miêu Nghị trợn trắng mắt:

- Tùy ngươi thôi, chờ ngươi biết rõ thì tìm đến ta, ta đi trước.

Hắn vừa xoay người sang chỗ khác thì có một cánh tay đã khoác lên vai hắn, áp chế hắn không cách nào nhúc nhích, hắn không khỏi trầm giọng quát lên:

- Ngươi muốn làm gì?

- Còn phải đợi ta xác minh tương đối đã rồi hãy đi.

Ngọc La Sát dứt lời thì nhanh chóng ra tay chế trụ Miêu Nghị sau đó trực tiếp nhét hắn vào trong túi thú vật, nhanh chóng bay lên không mà đi.

Miêu Nghị bị rơi vào trong túi thú vật lập tức ngửi thấy một mùi hôi thối. Trong bóng tối nhìn thấy vài đôi xanh mơn mởn đang mở to mắt nhìn mình chằm chằm. Sức mạnh bị quản chế không cách nào thi triển pháp nhãn, ở trong màn đêm hoàn toàn không thấy rõ có những vật gì. Chỉ cảm thấy bàn tay chạm đến một chiếc vảy lớn lạnh lẽo. Giống như thân hình khổng lồ kia đang ngọ nguậy, rất nhanh chiếc lưỡi dinh dính có mùi tanh hôi thè ra liếm lấy liếm để mặt hắn. Theo chiếc lưỡi kia là một chất lỏng sền sệt vô cùng tanh hôi. Tránh cũng không cách nào tránh được không biết trong túi thú vật của Ngọc La Sát cất giấu quái vật gì.

Nếu đổi lại là người trần mất thịt, trong tình huống này có lẽ đã bị dọa sợ muốn chết. Nhưng Miêu Nghị thì không hề hấn gì, hắn biết rõ tạm thời mình sẽ không có nguy hiểm gì.

Một ngày hay là hai ngày? Chính hắn cũng không biết mình ngây người trong không gian tanh hôi này bao lâu. Tóm lại là lúc này bổng nhiên xuất hiện một viên bạch ngọc trong suốt giữa gian phòng. Trên ngóc nhà có khảm một viên Dạ Minh Châu đang phát sáng. Trừ nó ra thì chung quanh chẳng còn đồ trang trí nào khác.

Ngọc La Sát đã khôi phục lại chân thân là bộ dạng thiếu nữ thanh thuần yêu kiều duyên dáng như lúc trước. Nhướn lông mày nhìn qua Miêu Nghị đang ngồi đằng kia, trên mặt dính đầy chất nhầy sắc mặt thay đổi một chút, lông mày lại càng nhíu chặt hơn, xoay người rời đi.

- Đợi một chút.

Miêu Nghị đưa tay cản lại bước chân của nàng, lau đi chất dinh dính trên mặt, nhìn chung quanh hỏi:

- Ta đang ở nơi nào đây?

Ngọc La Sát quay người nhìn hắn, lạnh nhạt nói:

- Ngọc Phật tự.

Lần nữa xoay người rời đi.

Miêu Nghị không ngờ để nữ nhân này sẽ đưa mình về La Sát Môn, lần nữa lại hét lên:

- Đợi một chút.

Ngọc La Sát dừng bước, vẫn quay lưng về phía hắn, nói:

- Sợ sao?

Miêu Nghị kỳ quái nói:

- Ta sợ cái gì?

Ngọc La Sát lại nói:

- Sợ ta biết sự thất bản đồ bảo tàng là giả hay thật.

Miêu Nghị có chút buôn cười nói:

- Ngươi có phát hiện ra giả cũng được, hiện ta đang lo lăng phía bên Thiên Tẫn Cung.

Ngọc La Sát vẫn đưa lưng về phía hắn, chỉ là hơi nghiêng đầu hỏi:

- Chuyện của ngươi thật là quá nhiều, tại sao lại nhắc đến Thiên Tẫn Cung rồi?

Toàn thân Miêu Nghị đều dính chất nhầy đi đến:

- Không phải là ta có nhiều chuyện, mà là ta lệ thuộc trực tiếp sự cai quản của Thiên Tẫn Cung đấy. Tùy thời Thiên Tẫn Cung sẽ liên hệ với ta, một khi không liên lạc được nói không chừng sẽ có chuyện không hay.

Ngọc La Sát lại nói:

- Ngươi đang uy hiếp ta?

Miêu Nghị nói:

- Không phải uy hiếp ngươi, chuyện đã đến tình trạng hôm nay uy hiếp ngươi thì còn ý nghĩa gì chứ. Nếu như ta dám đến hiển nhiên cũng đã chuẩn bị lại phía sau. Chỉ cần ta không còn sống sót để trở về đừng nói là Thiên Tẫn Cung, lập tức sẽ có người đưa một số đồ vật cho Tín Nghĩa Các. Chuyện ta và ngươi sẽ bị Hạ Hầu gia tận mắt thấy rõ, bao gồm cả chuyện làm thế nào để tìm được bảo tàng. Năng lực Hạ Hầu gia có bao nhiều chắc hắn ta không cần giải thích thêm. Kỳ thật trong nội tâm ngươi nghĩ gì ta đều rõ, năm đó ngươi thả ta trở về thì cũng không có cách nào dễ dàng động thủ với ta được, đây cũng là nguyên nhân ta dám đến nơi hẹn. Đương nhiên, nếu không phải là bất đắc dĩ mà nói, ta cũng không giám đơn giản tiết lộ chuyện của ta với người. Đây cũng là lí do mà năm đó ngươi thả ta đi. Lần này ta đến đây thật sự là ôm thái độ muốn hợp tác, vậy nên ngươi hoàn toàn có thể yên tâm, ta tuyết đối sẽ phối hợp thật tốt với ngươi.

- Hợp tác?

Ngọc La Sát lạnh lùng nói:

- Hợp tác như thế nào?

Miêu Nghị trả lời:

- Ta giúp ngươi tìm được bảo tàng, ngươi tha ta một mạng, ngươi cũng nắm được nhược điểm cua ta. Về sau ta cũng không dám nói sai điều gì ra bên ngoài.

Trong lòng Ngọc La Sát cười lạnh, thật phải lấy được yêu tăng nam sóng kiêng kị từ bảo tàng trong truyền thuyết thì cần gì quan tâm đến vị trí Phật nữa?

Đương nhiên lời này nàng sẽ không nói ra, hiện tại nàng cũng muốn Miêu Nghị giúp mình thuận lợi tìm được bảo tàng:

- Tốt! Thành giao.

Tay áo vung lên, một luồng pháp lực bành trướng oanh một tiếng, đụng Miêu Nghị bay ra ngoài. Hắn đập vào tường sau đó lại rơi xuống mặt đất, Miêu Nghi phun ra một ngụm máu. Ôm lấy lòng ngực, đang muốn công khai lên án thì bỗng nhiên phát hiện cấm chế trên người mình đã được gỡ bỏ, pháp lực trong cơ thể cũng đã khôi phục lại dần.

- Ta cũng không dám cam đoan ở Ngọc Phật Tự có tai mắt của người khác hay không, thế nên cứ thành thành thật thật ở lại chỗ này, dám chạy loạn thì đừng trách ta không khách khí. Lời nói vừa dứt thì Ngọc La Sát đã chậm rãi rời đi.

Đưa tay chùi khóe miệng mang theo chất nhầy và máu, hắng cổ giọng nhổ ra hai bãi nước miếng, trong nội tâm hắn thầm mắng, tiện nhân, chờ đấy.

Trong lúc Ngọc La Sát ổn định hắn, hắn lại có cảm giác mình ổn định thật không phải vì Ngọc La Sát.

Mặc kệ những chuyện khác, hắn dùng trừ vật vòng tay xối ra nước trong rửa sạch thân thể. Sau đó lại thay một bộ quần áo sạch sẽ. Về phần động nước bẩn trên sàn chỉ cần một mồi lửa là xử lý xong. Cái mùi hôi thối kia cũng không còn nữa. Lại xuất ra một cái bàn, hắn khoanh chân ngồi trên đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui