Phi Thiên

Nhưng đã chứng minh được một điều, những thứ này là sờ sờ ra đấy, có thể chạm được, cũng không phải là dấu hiệu điềm lành gì mà mình đã từng thấy trong phật hiệu, mà là chân thành đến nổi kiên định. Ngọc La Sát chậm rãi đứng lên, nhìn Bát Giới vẫn đang chắp tay trước ngực tụng kinh trong đình cỏ tranh, có thể nói là vẻ mặt hoảng sợ. Chẳng lẽ thật sự là do tên hòa thượng này gây nên? Chặc lẽ phật hiệu của tên hòa thượng này đã tinh thâm đến tình trạng này rồi? Thảo Mộc Khô Vinh chỉ ở trong một ý niệm của hắn?

Điều này sao có thể? Ngọc La Sát vẫn không thể tin được, tuy rằng hôm nay nàng không thể sử dụng pháp lực. Thế nhưng cảm nhận sự rung chuyển của pháp lực thì vẫn có thể được. Nhưng nàng không cảm nhận được bất kỳ cái gì mà lay động của pháp lực cả, rồi lại phải nhìn kỳ quan trăm hoa đua nở trong chốc lát này.

Cho dù là Phật chủ thi triển phật hiệu tạo ra kỳ quan này, thế nhưng cũng phải điều động pháp lực. Nàng cũng sẽ cảm nhận được sự lay động của phá lực. Tình cảnh trước mắt này nàng không thể nào giải thích được, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng nàng tin răng, chuyện này khăng định có liên quan đến pháp lực. Chỉ là dùng cách này thì bản thân nàng không hiểu được mà thôi. Hay nói cách khác hòa thượng trước mắt kia có thể sử dụng pháp lực.

Đổi góc độ suy nghĩ một chút, nơi này hoàn toàn có thể là khu vực bảo tàng. Mà hòa thượng này chính là người trong coi bảo tàng đấy. Người dùng tinh thần để bày trận này nhất định là người mai phục ở bảo tàng, vậy nên nắm giữ trong tay trận pháp quấy nhiễu, khó có cách xử lý. Bảo tàng Nam Mô Môn, chẳng lẽ người nọ là đệ tử Nam Mô Môn sao?

Ngọc La Sát hình như đã hiểu rõ. Ngưu Hữu Đức muốn rời khỏi nơi này mà nói, biện pháp sợ rằng chỉ có trên thân người trông coi bảo tàng thôi.

Thế nên trong lòng nàng dâng lên sự sợ hãi. Rõ ràng quan hệ của Ngưu Hữu Đức với người trong coi bảo tàng không bình thường, bản thân nàng khó mà thi triển pháp lực. Mà người trong coi bảo tang có thể thi triển pháp lực, kết quả nàng có thể thấy rõ.

Miêu Nghị đang chuyên tâm cắt tóc cho Bát Giới không chú ý đến những điều này, bình tâm an bình. Sau khi cắt tốt đầu tóc cho Bát Giới rồi, xoa xoa cái đầu trọc của Bát Giới, lại vỗ vỗ cười nói:

- Tốt rồi, ta tự mình ra tay, tiện nghi cho nghi rồi.

Bát Giới cũng thuận tay vuốt vuốt đầu mình.

- A di đà phật.

Bát giới nhỏ giọng truyền bá một câu phật hiệu, chậm rãi mở mắt ra.

Trong chớp nhoáng này, Miêu Nghị nhìn hắn không khỏi sững sờ. Vẻ mặt Bát Giới lúc này rất trang nghiêm thánh khiết, chọc thẳng vào tâm linh hắn, hầu như có một loại cảm giác nào đó muốn mình phải quỳ xuống để cúng bái.

Thế nhưng cái cảm giác thánh khiết này chỉ chợt thoáng qua rồi mất, Bát Giới lại bày ra bộ dạng tươi cười tí tửng, đưa tay xoa xoa đầu trọc của mình, hí ha hí hửng nói:

- Cái gì mà gọi là tiện nghi cho ta hả? Đại ca, không phải ai cũng có thể động vào đầu của ta đâu, có thể cắt tóc cho ta là phúc khí của ngươi đấy.

Miêu Nghị lừ mắt, cũng chẳng muốn so đo với tên vô lại này.

Thế nhưng Bát Giới vừa nói lời này ra giống như sấm vang bình thường, một tiếng vang lên đến chín tầng mây, giống như sét đánh giữa trời quang.

- Ồ!

Bát Giới hiếu kỳ một tiếng, đứng dậy đi đến dựa vào lan can, nghiêng đầu ra nhìn lên bầu trời hết nhìn đông lại nhìn sang tây, nghi ngờ nói:

- Thời tiết gặp quỷ kỳ quái vậy, rõ ràng trời quang vạn dặm làm thế nào lại có sấm thế kia. Chẳng lẽ trời muốn ma sao? Không giống.

Hắn lại cúi đầu người buông bản thân khỏi lan can. Sau đó trở lại trong đình.

Lỗ mũi Miêu Nghị ngửi thấy hương hoa, vô thức nhìn về bốn phía thì không khỏi ngạc nhiên. Hắn chỉ thấy ven hồ những loài hoa dại không biết tên kia đang đua hoa khoe sắc, còn cho rằng là mình nhìn nhầm rồi. Hắn nhảy ra khỏi đình, ngứt một bông hoa bóp nát trong tay, lại phát hiện không hề sai, đây là hoa tươi, thế nhưng hắn có thể khẳng định lúc trước khi hắn đến bên bờ hồ không hề có những thứ hoa dại này.

Càng rõ ràng hơn chính là, phía xa không hề có lấy cái đình này làm trung tâm thì những bông hoa dại này chỉ đua nhau nở rộ trong một phạm vi bán kính nào đó thôi. Miêu Nghị nhìn không khỏi kinh ngạc.

- Lão nhị, chuyện gì xảy ra với hoa này vậy?

Bát Giới dương dương tự đắc chỉ chỉ vào bản thân mình, giống như đây là kiệt tác của hắn, cười ha hả nói:

- Chút tài mọn này không đáng để nhắc đến, chỉ là trang phục tô điểm mà thôi, đã không thể đánh giết được ai bản thân cũng không tự bảo vệ được, không còn làm gì được nên chỉ có thể làm trò hề nho nhỏ này mà thôi.

Miêu Nghị kinh ngạc nói:

- Từ lúc nào ngươi có tài năng này, ta như thế nào lại không biết?

Bát Giới hai tay ôm ngực, tựa vào cột đình, lười biếng nhìn về phía hẻm núi chép miệng.

- Ta cũng không biết làm sao lại có năng lực này, dù sao hôm nay cũng là bất đắc dĩ bức ra thôi. Lão yêu quái trong miếu tuy là tà môn nhưng quả thật phật hiệu cao thâm. Vì để khắc chế lão yêu quái, nên cùng tụng kinh với lão yêu quái để áp chế lẫn nhau, cuối cùng bị lão yêu quái rèn luyện ra cho đấy. Mẹ kiếp, những năm này đoán chừng đã niệm hết kinh kiếp này và kiếp sau của ta luôn rồi, đoán chừng kiếp sau ta không còn cơ hội làm hòa thượng nữa rồi. Kiếp này đã làm xong kiếp hòa thượng rồi. Ài, năm đó ta với lão lừa trọc cùng học tập, lúc bị cắt ngang chân cũng không khó chịu như vậy. Mẹ kiếp, vì cứu lão lừa trọc kia mà ta cũng tự bội phục chính mình. Đại ca, ngươi không biết lúc trước ta có bao nhiêu thành kính, lại nói tiếp đều làܼ nước mắt trong nước mắt đây, hết lần này đến lần khác lão lừa trọc còn cho rằng đây đều là điều hiển nhiên, một chút cũng không lĩnh tình, cái tên này thật là...

Miêu Nghị cũng không hiểu Bát Giới đang nói năng lộn xộn cái gì chỉ hiểu kỳ là vì sao Bát Giới lại làm được:

- Vừa rồi không thấy ngươi làm như thế nào? Đến đây, thử lại lần nữa cho ta nhìn xem, mở mang thêm kiến thức.

- Ha, đi cho ngươi mở mang tầm mắt.

Bát Giới là tươi cười tí tửng nhảy qua khỏi lan can đi đến sườn dốc phía xa. Miêu Nghị cũng đi theo.

Ngọc La Sát không biết bọn hắn muốn đi đâu, cắn răng tiếp tục đuổi theo ở một khoảng cách không gần không xa.

Đến đến điểm cuối hoa nở, Bát Giới mới quay đầu nhìn Miêu Nghị cười nói.

- Đại ca... cho ngươi xem chút mới lại, xem cho kỳ, chú ý dưới chân ta.

Dứt lời, hắn chắp tay trước ngực, lặng yên đi về phía trước.

Miêu nghị tự nhiên là theo lời hắn mà quan sát dưới chân, rất nhanh hai mắt đã trừng lớn, chỉ thấy nơi mà Bát Giới từng giẫm qua, cây cỏ bị đè lên đều nhanh chóng trổi dậy, chữa nhánh cây nhanh chóng xuất hiện nụ hoa, nhiều đóa hoa tươi tắn không tiếng động vội vàng nở rộ, phàm là những nơi Bát Giới đặt chân qua đều như thế.

- Từng bước sinh liên trong truyền thuyết.

Ngọc La Sát trơ mắt nhìn ở phía bên này nghẹn ngào bịt miệng lại, trong ánh mắt đầy khiếp sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui