Phi Thiên

Miêu Nghị cầm lấy bọc quần áo mở ra, không sai, đúng thật là một bộ tăng bào màu xanh xỏ vào như Bát Giới. Đều đã như vậy rồi còn chú ý gì nữa, cứ mang vậy cũng được. Ra khỏi đình rồi hắn vẫn không quên dặn dò một phen.

- Cẩn thận một chút, nữ nhân này rất nhiều tâm nhãn.

- Đã biết, đã biết, ta nhìn chằm chằm là được, đi đi.

Bát Giới vui tươi hớn hở xua xua tay.

Đã có Bát Giới trông coi Miêu Nghị cũng yên tâm hơn không ít, dọc theo bờ hồ đi về phía xa rồi mới cởi quần áo xuống nước tắm.

Bát Giới cầm lấy ống trúc chậm rãi rót rượu vào miệng. Sau khi đã xác nhận Miêu Nghị không còn biết gì về tình huống bên này nữa mới buông ống trúc xuống, lại lấy ra một bộ quần áo khác bước ra khỏi đi đi đến ven hồ.

Ngọc La Sát đang ngồi xổm ven hồ rửa sạch mấy món ăn dân dã cũng vừa lúc quay đầu nhìn lại.

Bát Giới đặt bộ quần áo xuống bên cạnh nàng, mỉm cười nói:

- Không có y phục của phụ nữ, đều là tăng bào mà bần tăng mặc thôi, khá sạch đấy, nếu không chê thì đi tắm rồi thay đi.

Ngọc La Sát gật nhẹ đâu, rửa sạch con cá cuối cùng, định đặt bảo kiếm vào trong thùng gỗ thì Bát Giới lại vừa cười vừa nói:

- Thức ăn để ta nướng, ngươi đi tắm đi. Thuận tay còn xách thùng gỗ đi.

Ngọc La Sát ngồi xổm cạnh hồ quay đầu nhìn hắn, lại nhìn bộ quần áo đặt ở bên cạnh. Trầm mặc một hồi, cuối cùng nàng cũng đứng dậy, không đi xa giống như Miêu Nghị, mà ở ngay tại chỗ cởi bỏ quần áo, thoát khỏi tinh quang, chậm rãi tiến vào trong hồ nước mát lạnh.

Nàng không biết Bát Giới có nhìn lén nàng hay không, mãi đến khi cả thân thể tắm sạch sẽ rồi mới đột nhiên quay đầu lại, muốn bắt kẻ gian.

Kết quả lại phát hiện Bát Giới không nhìn lén mà là quang minh chính đại đứng ở đó nhìn xem. Trên mặt còn mang theo nét tươi cười đắm đuối. Thỉnh thoảng còn cười lên hắc hắc, bề ngoài giống như còn xem chưa đủ vậy.

Người nào? Thánh khiết lúc trước đi đâu rồi? Ngọc La Sát liếc mắt, thế nhưng ngược lại lại khá buông lỏng. Hắn không giống với Ngưu Hữu Đức, cái tên động vật máu lạnh không biết thương hoa tiếc ngọc kia. Quay đầu lại, đột nhiên nàng cắn cắn môi nhoẻn miệng cười. Thể xác và tinh thần đều thấy sung sướng, thỏa mãn, hai tay cũng bắt đầu hoạt động, nhẹ nhàng dùng nước trên hồ tẩy rửa cơ thể mình. Thậm chí còn phát ra tiếng cười.

Bình thường nàng luôn là bộ mặt lạnh lùng, rất ít khi phát ra tiếng cười tự nội tâm, chính nàng cũng không hiểu được bản thân mình rốt cuộc là thế nào.

Nhớ đến cuộc hành trình này, Ngọc La Sát cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi. Chính nàng đường đường là Diện Ngọc Phật lại biến thành cục diện trước mắt này. Trên đường đi căng thẳng đấu với Ngưu Hữu Đức, ngươi sống thì ta chết, ngủ cũng hận không thể mở một mắt ra mà canh chừng. Thế nhưng nhìn thấy hòa thượng này lại cảm giác buông lòng xuống, hơn nữa cả thể xác và tinh thần đều buông lỏng triệt để. Tâm tính xúc động, vui sướng của tuổi trẻ không thể nào hiểu được, cảm giác này thật kỳ diệu.

Hiện tại nàng không muốn biết hoàn thượng này có thể giết mình hay không.

Hay là sẽ ngăn cản Ngưu Hữu Đức giết mình?

Bát Giới đã chặt củi chuẩn bị xong. Sau khi dựng lên đóng lửa, đặt xen kẽ mấy món ăn dân dã lên nướng, đồng thời thưởng thức màn mỹ nhân tắm trong hồ. Tâm tình của hắn cũng vô cùng sung sướng, nhiều năm như vậy đã trải qua trong sự nhàm chán rồi.

Ngọc La Sát không dám ở trong hồ tắm rửa quá lâu, tắm sạch là được rồi bằng không khi Miêu Nghị trở lại. Nàng vẫn còn đang ở trong hồ nước còn chưa biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không nữa.

Trần truồng xuống nước, lại trần truồng đi lên bờ, tựa như phô bày cái tư thế thướt tha làm cho huyết mạch sôi trào kia trần truồng cho Bát Giới thưởng thức. Lúc trước thân thể bẩn còn có thể che lấp một ít, hiện tại da thịt trắng nõn như ngọc. Bát Giới nhìn thôi cũng suýt nữa chảy nước miếng.

Ngọc La Sát chú ý đến phản ứng của Bát Giới, lại trừng hai mắt với hắn ta. Bát Giới chỉ cười ha hả, tiếp tục lại nhìn nàng, một chút xấu hổ cũng không có.

Với loại người này, Ngọc La Sát cũng chỉ có thể tiếp tục trừng mắt thôi, sau khi lau sạch sẽ giọt nước trên thân, nàng nhặt lên bộ quần áo trên mặt đất mang vào, mỗi một động tác đều chọc cho người ta muốn than lòng. Vậy nên Bát Giới càng cười ha hả lợi hại hơn.

Bộ tăng bào khoác lên người nàng có chút rộng, thế nhưng chẳng biết sao, nàng mang bộ này lại càng có thể dụ hoặc nam nhân hơn. Mái tóc chưa khô buông thông xuống càng gia tăng thêm súc vị.

- Đại sư, ta giúp ngươi.

Ngọc La Sát đi đến bên đống lửa, chủ động muốn giúp đỡ.

- Ha ha.

Bát Giới gật nhẹ đầu, cầm ống trúc một bên đưa cho nàng - Rượu bầy khỉ trong núi cất đây, mùi vị không tệ, nếm thử đi.

Ngọc La Sát cũng chẳng lo lắng rượu có vấn đề hay không, lấy ra liền uống.

Bát Giới nhìn nàng tán dương nói:

- Nữ tu sĩ uống rượu nhìn cũng đẹp.

- Phốc... Khụ… Khụ...

Ngọc La Sát phun ra một ngụm rượu, bị sặc nên ho khan, thật vất vả mới bình phục được hơi thở, cuối cùng cười nói:

- Đại sư quá lời rồi.

- Chậm một chút, uống từ từ thôi... đừng vội, còn nữa, còn nhiều mà, không ai tranh với ngươi.

Bát Giới cười trấn an hai câu, sau đó lại đột nhiên phát ra một câu:

- Kỳ thật đến nay bần tăng vẫn chưa phá thân.

- Phốc... Khụ... Khụ...

Ngọc La Sát lại phun ra một ngụm rượu, lần nữa liên tục ho khan. Ở trước mặt người tăng nhân hiếm thấy kia vuốt vuốt ngực. Sau đó lại tức giận mà hỏi:

- Đại sư muốn nói cái gì?

Bát Giới thở dài một hơi:

- Nghe nói ngươi là Diện Ngọc Phật ở Cực Nhạc giới. Rất hiểu biết về chuyện hoan hỷ, điều này bần tăng chỉ là nghe kể thôi còn chưa được chứng kiến, không biết có thể có cơ hội cùng nữ tu sĩ nghiên cứu, thảo luận một ít về phật hiệu phương diện này không?

Ngọc La Sát sững sờ trong chốc lát, chợt vừa bực mình, vừa buồn cười nói:

- Đại sư muốn nghiên cứu thảo luận thế nào đây?

Bát Giới nói:

- Bần tăng nghe nói La Sát Môn không kiêng kỵ chuyện nam nữ phải không?

Ngọc La Sát trả lời:

- Xem ra đại sư muốn triển khai phàm tâm...Ngưu Hữu Đức đến rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui