Phi Thiên

Cây cỏ lá khô nổi lên khỏi mặt nước, hầu như đều là những thứ bẩn thỉu dính trên người Ngọc La Sát.

Bọt nước thoải mái, bong bóng khí cuồn cuộn, những thứ bẩn trôi lên mặt nước theo sóng lăn tăn phiêu đãng trôi đi.

“Rầm ào ào”. Hai người ở trong nước cùng lúc ngoi đầu lên, đầm nước không sâu, chỉ vừa đến ngực của hai người.

Ngọc La Sát thuận tay hất mái tóc ướt của mình ra sau lưng, tay cũng không cách nào giãy giụa được, bị nắm chặt trong móng vuốt của đối phương.

Bát Giới lau những giọt nước trên mặt, lại kéo mấy cây cỏ còn dính trên người đối phương xuống. Cuối cùng Ngọc La Sát cũng không giãy giụa nữa, dưới ánh trăng hai người ngâm mình trong đầm nước đối diện với nhau. Ánh trăng chiếu lên tăng bào trong hồ nước thanh tịnh càng trở nên bồng bềnh, ôn nhu.

Bát Giới mỉm cười nhìn nàng.

Trong hốc mắt Ngọc La Sát không biết là nước hồ hay là nước mắt, chỉ là nàng ngưng mắt nhìn đối phương hồi lâu, gần như bi phẫn mà nói:

- Ngươi sớm muốn gì cũng giết ta, vì sao không động thủ? Cuối cùng thì ngươi muốn như thế nào? Xem ta như đồ chơi đùa bỡn rất vui sao? Có phải hay không tra tấn một người đường đường là Diện Ngọc Phật cho ngươi cảm thấy rất có thành tựu?

Bát Giới dùng sức buông cánh tay ra, hai người cứ ở trong nước gần gũi đứng chung một chỗ, ánh mắt cũng dán chặt lên người đối phương.

- Ít nhất hiện tại bần tăng không nghĩ sẽ giết ngươi.

Ngọc La Sát nghe vậy nói:

- Vậy thì ta đoán không sai ngươi sớm muộn gì cũng sẽ vì Ngưu Hữu Đức mà giết chết ta, có phải không?

Bát Giới hỏi:

- Vậy ngươi nghĩ ta nên làm thế nào?

Ngọc La Sát đáp:

- Thả ta ra!

- Không thả!

Bát Giới trả lời.

Ngọc La Sát lập tức cuộn chặt nắm đấm, dùng sức đánh mạnh lên ngực Bát Giới vẻ ngoài giống như rất điên cuồng.

Vẻ mặt Bát Giới có ý cười, cứ mặc cho nàng đánh, mặt hồ ở vị trí hai người, từng âm thanh, bọt nước bay tán loạn.

Đợi đến khi Ngọc La Sát đánh mệt rồi, nàng thở hổn hển dừng tay, Bát Giới mới cởi vạt áo trước ngực mình ra, chỉ thấy trên lồng ngực là một vệt ứ máu lớn vì bị đánh. Hơn nữa vết thương còn sưng đỏ, dù cho dưới ánh trắng mờ nhạt cũng nhìn thấy rõ.

Ngọc La Sát hoảng hốt nhìn vết thương trên ngực hắn, mới vừa rồi nàng thật sự dùng sức, cũng không hề hạ thủ lưu tình.

- Khụ... Khụ…

Đột nhiên Bát Giới ho khan một trận, khóe miệng sặc ra vệt máu. Máu tươi tích táp nhỏ xuống mặt nước giữa hai người.

Ngọc La Sát ngây ngốc nhìn vết máu từ cằm hắn nhỏ xuống, biểu cảm vô cùng phức tạp hỏi thăm:

- Vì sao ngươi không tránh?

Bát Giới nhàm nhạt cười trả lời:

- Bởi vì ta nguyện ý.

Ngọc La Sát nghẹn ngào im lặng, kinh ngạc nhìn hắn trong chốc lát, cuối cùng hừ lạnh nói:

- Nói dối! Ngươi nhất định là có ý đồ.

Bát Giới lại cười nói:

- Nếu như nói ta có ý đồ gì vậy thì được rồi, từ lần đầu tiên bần tăng nhìn thấy ngươi đã thích ngươi rồi.

Cơ thể mềm mại của Ngọc la Sát không hiểu tại sao lại run lên, chợt phát hiện bản thân nàng có chút không chịu được ánh mắt của hắn, nghiêng đầu sang bên khác:

- Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao? Ta không phải là đứa trẻ lên ba.

Bát Giới ha hả nói:

- Cho ta đây một lý do đi, ta cho ngươi đánh một trận, chúng ta liền huề nhau, còn chưa thể làm ngươi nguôi giận sao?

Ngọc La Sát quay đầu lại, gần như phát ra tiếng khẩn cầu với hắn:

- Đến cùng thì ngươi muốn như thế nào?

Bát Giới nghe vậy nói:

- Còn không tin? Chuyện đó là bần tăng nói thật, bần tăng rung động phàm tâm, coi trọng sắc đẹp của ngươi.

Ngọc La Sát sững sờ nhìn hắn, không phản bác lại được, một hồi lâu mới lên tiếng:

- Cũng bởi vì muốn thân thể của ta sao?

Bát Giới kỳ quái nói:

- Chẳng lẽ lý do này ngươi cũng không tin?

Ngọc La Sát:

- Ta đã rơi vào tay ngươi, tùy lúc ngươi muốn đều có thể cưỡng ép, đâu phải cần lượn một vòng quanh quẩn lớn như vậy?

Ánh mắt nàng liếc qua vết ứ máu trên ngực hắn.

Bát Giới nói:

- Bần tăng đã từng nói qua, đến nay bần tăng vẫn chưa phá thân, không phải phải làm thế nào.

Ngọc La Sát á khẩu không trả lời được, đột nhiên lại cố đè nén nụ cười, buồn cười đến mức cơ thể run rẩy, cuối cùng không biết nghĩ đến điều gì mà sự vui vẻ bỗng nhiên biến mất, nàng một bộ dạng phục tùng rũ mắt:

- Với Ngưu Hữu Đức mà nói ta bẩn thỉu vô cùng, đã ngủ với quá nhiều đàn ông, bao nhiêu ta cũng không nhớ rõ, ngươi xác nhận thật sự muốn ta chứ?

Bát Giới đáp:

- Không hỏi trước kia, không hỏi chuyện cũ, không hỏi nhân quả. Sáng nay có rượu sáng nay, mặc kệ ngày mai chân trời xa xăm, đều ghi lại sáng nay cả.

- Đều ghi lại sáng nay?

Ngọc La Sát kinh ngạc nhắc lại một câu, lẳng lặng nhìn hắn, cuối cùng chậm rãi đưa tay lên, kéo xiêm y trước ngực mình để lộ ra bộ ngực caо ngất trắng như tuyết đầy sung mãng, nõn nà ở giữa còn đính hạt ngọc đỏ ánh.

Nước động lại, dưới ánh trăng long lanh từng ly từng lý óng ánh nhô trên lòng ngực.

Tay kia nàng khẽ giày giụa, lần này Bát Giới cũng thả tay nàng ra.

Ngọc La Sát cứ như vậy ở trong nước cởi dây thắt lưng, quần áo cuối cùng cũng dần dần cởi xuống, không chút hối hận, từng cái từng cái cởi ra ném lên trên bờ. Cuối cùng nàng trần truồng đứng trong nước, lại từ từ nhích tới gần Bát Giới, cuối cùng hai tay quấn lên cổ hắn, chủ động ngẩng đầu lên hôn. Kịch liệt, hơi thở dồn dập, nhiệt tình như lửa đốt chính nàng cũng khó mà tưởng tượng được.

Hai người dây dưa ở trong nước cuối cùng đều trần truồng lại đến bên bờ dây dưa, ở trên đồng cỏ lăn qua lăn lại.

Tiếng côn trùng kêu văng vẳng tận sâu trong núi rừng, ánh trăng chói lọi rực rõ, tiếng kêu rên kiều diễm không dứt bên bờ, thỉnh thoảng lại vang lên.

Một đêm này Ngọc La Sát cực kỳ điên cuồng, cực kỳ động tình. Mấy bận điên cuồng cố gắng, tựa như sợ qua sáng mai sẽ đánh mất thứ gì đó. Cuối cùng cả hai ôm nhau co quắp nằm trên mặt đất. Bát Giới thở hổn hển nhìn ánh trắng sáng tỏ cười ha hả nói:

- Hóa ra là tư vị này.

Ngọc La Sát “ phốc” cô nén cười nói:

- Hiện tại ta tin trước kia ngươi chưa từng phá thân.

Bát Giới thở dài:

- Bần tăng là ngươi thành thật, không bao giờ nói láo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui