Phi Thiên

- Hạ Hầu Lệnh chậm rãi hỏi tiếp:

- Đây là ý của lão Cửu à?

Vệ Xu vuốt cằm nói:

- Cửu gia cho rằng dù sao thì việc cũng đã xảy ra rồi, không cần phải làm tổn hao lực lượng của mình, nếu muốn ra tay thì phải chặt đứt tay Doanh gia.

Hạ Hầu Lệnh đứng lên, ngữ điệu không thay đổi nói tiếp:

- Vì sao khi ta hỏi tới thì hắn mới nói là người một nhà?

Vệ Xu nghe xong liền hiểu, vấn đề vướng mắt trong lòng Hạ Hầu Lệnh là ở phương diện khác, hắn trả lời:

Cửu gia nói:

- Nếu lão gia vẫn muốn làm việc này thì hắn cũng không chối từ, nhưng Cửu gia hi vọng lão gia cho Vương Trác một cơ hội, bảo vệ mạng của con gái Vương Trác, giúp Vương Trác thiết lập bẫy rập, thay mận đổi đào giết một Cầm phi giả là được.

Hạ Hầu Lệnh kéo căng mặt không lên tiếng.

Đảo mắt đã qua nửa năm sau, đối với tu sĩ mà nói thì đó chỉ là khoảng thời gian chớp mắt mà thôi.

Viên Khánh, Ngự Viên giăng đèn kết hoa, Thanh Nguyên Tôn vào cung bái kiến mẫu hậu theo thường lệ, nghe Hạ Hầu Thừa Vũ dặn dò.

Hai mẹ con đang nói chuyện trong chính điện, đột nhiên cung nữ ở bên ngoài thông báo:

- Nương nương, bệ hạ giá lâm!

Hai mẹ con nhìn nhau, vội vàng đứng dậy nghênh đón thánh giá. Ở ngoài cửa đã gặp Thanh Chủ đang bước nhanh tới, cùng nhau hành lễ:

- Bệ hạ, phụ hoàng!

Thanh Chủ “ừ”, cũng không dừng lại mà đi vào bên trong, dặn dò:

- Những người khác lui ra hết đi!

Thượng Quan Thanh theo đuôi đi vào quét mắt liếc nhìn Nga Mi. Nga Mi hơi sợ hãi vị Đại Tổng Quản này, vội vàng phất tay bảo đám cung nữ lui xuống hết.

Thanh Chủ ngồi ở thượng vị, Thượng Quan Thanh đứng một bên, Thanh Nguyên Tôn khoanh tay đứng thẳng. Hạ Hầu Thừa Vũ tính tự mình châm trà, lại bị Thanh Chủ từ chối lạnh nhạt:

- Miễn đi!

Hạ Hầu Thừa Vũ khẽ giật mình, đành phải dừng bước quay về, gượng nở nụ cười nói:

- Sao bệ hạ lại đến đây?

Ánh mắt Thanh chủ dừng lại trên người Thanh Nguyên Tôn, hỏi một câu không đầu không đuôi:

- Có chỗ nào không muốn đi không?

Hạ Hầu Thừa Vũ và Thanh Nguyên Tôn nhìn nhau, chẳng hiểu được lời của Thanh Chủ là có ý gì.

Thanh Chủ tiếp tục nói:

- U mê tu luyện mà không có đầu óc, tu vi có cao hơn nữa cũng vô dụng, tìm chuyện làm đi, Thượng Quan, Hoán Sa Ty trong nội cung vẫn còn chỗ trống mà phải không?

- Cái này...

Thượng Quan Thanh hơi trầm ngâm, liếc mắt nhìn Thanh Nguyên Tôn.

Sắc mặt hai mẹ con đang đứng đều biến đổi cực lớn, Hoán Sa Ty là nơi nào chứ? Đó chính là nơi chuyên môn giặt quần áo trong nội cung, ở đây có nhiều phụ nữ nhất hậu cung, cũng có nhiều người đến tắm rửa nhất. Hạ Hầu Thừa Vũ vội vàng hỏi:

- Bệ hạ, đường đường là Thiên Tử, vì sao lại đến một nơi như thế?

Ai ngờ Thanh Chủ lại cất giọng lạnh lẽo đáp lại:

- Chẳng phải hắn rất thích nhìn người khác tắm sao, Hoán Sa Ty rất hợp với sở thích của hắn.

Hắn vừa dứt lời, sắc mặt Thanh Nguyên Tôn trắng bệch, trong lòng Hạ Hầu Thừa Vũ đánh động, hiện tại nàng đã xác nhận được Miêu Nghị nói không sai, cuối cùng cũng tới rồi.

- Bệ ha, chẳng phải chuyện đó đã qua rồi sao? Cầm phi cũng đã chứng minh Tôn nhi không có cố ý nhìn mà.

Giọng nói Hạ Hầu Thừa Vũ mang theo vẻ khẩn cầu.

- Không có cố ý, đúng không?

Thanh Chủ cười lạnh, nhìn chằm chằm Thiên Nguyên Tôn, ép hỏi:

- Nếu không phải cố ý, vậy vì sao không lập tức đi thỉnh tội ngay sau đó, còn dám liên hệ với mẫu hậu bàn bạc trước, lại phái Dạ Tiếu đi tìm hiểu Cận Vệ Quân, tính thương lượng thỏa đáng rồi lừa gạt trẫm à?

Đúng là vu oan giá họa, vừa nghe xong lời này, Hạ Hầu Thừa Vũ và Thanh Nguyên Tôn đều quỳ xuống. Hạ Hầu Thừa Vũ liên tục giải thích rằng Thanh Nguyên Tôn tuyệt đối không có ý lừa gạt hắn.

Thượng Quan Thanh đứng ở bên cạnh bình tĩnh trầm mặc, thế nhưng trong lòng thở dài. Bệ hạ đã có quyết định rồi, giải thích có tác dụng gì đâu?

Quả nhiên Thanh Chủ không nghe lọt tai, nhìn chằm chằm Thanh Nguyên Tôn, ngôn từ lạnh lẽo:

- Lúc ấy không trừng phạt ngươi, chỉ vì cố kỵ mặt mũi Thiên gia. Xem xét tình cảm cốt nhục, trẫm cho ngươi một ít thể diện, chính ngươi tự nghĩ cách tìm bậc thang leo xuống đi!

Đã đến nước này rồi, Thanh Nguyên Tôn cùng không thể nói gì hơn, vẻ mặt đau khổ lĩnh mệnh:

- Nhi thần tuân chỉ!

Hạ Hầu Thừa Vũ quỳ ờ một bên cảm thấy mình gặp phải thất bại cực lớn, thân thể ngã ngồi trên mật đất. Liên tục bị Miêu Nghị đoán trúng, nàng biết rõ có nói thêm điều gì cũng vô dụng. Thế nhưng nếu để con trai nàng giặt quần áo cho đám đàn bà đó, sao nàng có thể chịu được. Vì thế Hạ Hầu Thừa Vũ lắc đầu, van nài Thanh Chủ:

- Bệ hạ, đi Hoán Sa Ty, sau này Tôn nhi gặp người thế nào đươc?

- Nếu Thiên Hậu xin tha, vậy giáng chức làm thổ địa đi.

Thanh Chủ ném lời sau cùng rồi đứng dậy rời đi.

Thượng Quan Thanh nhanh chóng theo sau.

- Bệ hạ...

Hạ Hầu Thừa Vũ vừa quỳ vừa quay người cầu khẩn lần nữa. Đường đường là Thiên Tử lại đi làm thổ địa ở tầng chót, sao có thể chịu nổi!

Vì Thanh Chủ không muốn cho nàng cơ hội dài dòng nên đã bỏ đi rồi. Lúc này Hạ Hầu Thừa Vũ mới nhận ra, Hoán Sa Ty là giả, dùng lời nói của nàng dẫn dắt mới chính là sự thật, đầu óc của nàng căn bản không dùng được gì trước mặt Thanh Chủ cả.

- Mẫu hậu!

Thanh Nguyên Tôn đứng dậy đỡ mẫu hậu lên. Hắn cắn chặt môi im lặng hồi lâu, sau đó nói:

- Không cần cầu xin hắn nữa, thổ địa thì thổ địa, còn tốt hơn là sống ở trong nội cung vô tình vô nghĩa này!

Chát!

Hạ Hầu Thừa Vũ quay người tát vào mặt hắn thật vang dội, giọng điệu lạnh lùng:

- Ngươi nhớ kỹ đây! Cho dù thế nào thì hắn chính là phụ hoàng ngươi, ngài ấy làm điều gì cũng vì muốn tốt cho ngươi, không được phép ghi hận trong lòng.

Cuối cùng nàng mới truyền âm khuyên bảo:

- Phải sống cho thật tốt, những lời không nên nói phải nuốt hết vào trong bụng đi!

Nếu không được Miêu Nghị không ngừng nhắc nhở, e rằng nàng đã nói hết chân tướng cho Thanh Nguyên Tôn biết rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui