Phi Thiên

Hắn ở ẩn nhưng không phải thuộc dạng lánh đời, có đôi lúc cũng gặp mặt một số Đô Thống khác, chưa từng thấy người ta sợ hãi gì hắn, mọi người đều bình tĩnh đối đáp như thường.

Việc này đủ đến thấy nhìn nhận ở góc độ khác nhau sẽ có suy nghĩ khác nhau, chính hắn cũng không ý thức được, lực uy hiếp của hắn nằm ở thời điểm hắn muốn làm huyên náo sự việc đó lên, cũng chính là lúc hắn chủ động tìm tới cửa, những dấu hiệu này hoàn toàn có quan hệ mật thiết với những một loạt hành động năm đó của Miêu Nghị.

- Đã xảy ra chuyện gì rồi?

Miêu Nghị chắp tay sau lưng đứng dưới bóng cây, hắn đã bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn rồi, trong nội tâm nhen nhóm lửa giận, tên họ Vương kia tính làm nhục ông đây phải không? Xem ra ông đây ít xuất hiện thì có người xem lão tử là mèo bệnh rồi!

Thanh Nguyệt vẫn luôn quan sát động tĩnh Phủ Đô Thống ở trên núi xa xa:

- E là đại nhân phải cẩn thận một chút, dường như trên núi đang có dâu hiệu điều động quân đội.

- Hả!

Hai mắt Miêu Nghị đột nhiên nhíu lại, nhìn chằm chằm đỉnh núi.

Thanh Nguyện nhìn hắn, hỏi:

- Đại nhân, có phải ngươi đến xung đột với cả nhà Cầm phi chứ?

Miêu Nghị quay đầu lại:

- Sao ngươi lại nói thế?

Thanh Nguyệt:

- Ty chức không biết giao tình giữa đại nhân và Vương Trác thế nào, nhưng ty chức có nghe qua một số lời đồn, nói rằng việc Thiên Tử bị giáng chức có liên quan đến Cầm phi. Đại nhân là người Thiên Tẫn Cung, lại đột nhiên đến chơi, nếu đổi lại là ty chức thì cũng sẽ suy nghĩ nhiều, chỉ sợ đây chính là nguyên nhân đại nhân vẫn chưa được vào cửa.

Miêu Nghị không phủ nhận suy đoán của nàng, hắn nhìn về đỉnh núi lần nữa, vẻ mặt không thay đổi nói:

- Nói cách khác, Vương Trác tính ra tay trước đánh đòn phủ đầu đúng không?

Thanh Nguyệt:

- Khó nói lắm.

Miêu Nghị im lặng trong chốc lát, sau đó cất giọng lãnh đạm:

- Diêm Tu, đến hỏi thử xem vì sao lại thế này? Dám hờ hững với khách tới chơi nhà, hỏi xem Vương Trác đã chết rồi phải không?

Thanh Nguyệt liếc hắn, phát hiện cái thằng này bắt đầu có dấu hiệu bộc phát rồi.

Diêm Tu cũng mặc kệ mấy lời nói này có thỏa đáng hay không thỏa đáng, nhất định sẽ truyền đạt nguyên văn cho bảo vệ canh cổng.

Vừa đúng lúc này có mấy người giáng xuống từ trên cao, hạ xuống bên ngoài cửa núi, Miêu nghị chi ừ hừ, tạm thời ngăn Diêm Tu rời bước.

Có năm người mới đến, người cầm đầu mang theo phong độ hiên ngang, bốn người đằng sau chính là người tùy tùng, pháp tướng trên mi tâm của năm người trước khi biến mất đều cho thấy đó là tu sĩ Thái Liên.

Những người đó cũng không phải kẻ mù, tất nhiên nhìn thấy ba người đứng dưới bóng cây.

Ngay thời điểm nhìn qua, thấy ba người bị lãnh đạm dưới tàng cây, mấy người đó đều không để trong lòng, nhưng vừa nhìn thấy mi tâm Thanh Nguyệt hiện ra pháp tướng hình dạng thanh xà, mấy người đều nhanh chóng nhìn kĩ lần nừa, bởi vì bọn họ tưởng mình nhìn lầm rồi, toàn bộ ánh nhìn đều tập trung vào mặt Thanh Nguyệt.

Chuyện gì đang xảy ra? Tu sĩ Hiển Thánh? Mấy người này đều cảm thấy kinh ngạc không rõ, vậy mà phải phơi nắng chờ đợi bên ngoài?

Ánh mắt Thanh Nguyệt mang theo một cổ khí thế băng lãnh, cho dù là ai cũng không thích bị người khác nhìn chằm chằm mình kiểu này, nhất là nàng cũng là một người kiêu ngạo từ trong nội tâm.

Người cầm đầu lấy lại bình tĩnh, nhìn Miêu Nghị đứng giữa, phát hiện Miêu Nghị mới là người đứng đầu trong ba người, có thể có tùy tùng là một Hiển Thánh thì rất có thể là đệ tử quyền quý, vì vậy người cầm đầu vội vàng bước tới, chắp tay chào hỏi:

- Tại hạ là Đô Thống Ất Thân Vực Phương Ngạo Lâm, không biết tôn giá là cao nhân phương nào?

Đương nhiên không thể không tỏ ra lễ độ, ngộ nhỡ người ta là đệ tử cao tầng trong Đông quân, nếu bản thân gặp mặt mà lại đối xử không lễ độ thì chẳng phải đã đắc tội người rồi sao? Vì thế thái độ của Phương Ngạo Lâm rất cung kính, rất khách khí, đáy mắt xẹt qua Thanh Nguyệt đang lườm liếc mình, lại còn thêm một gương mặt người chết như Diêm Tu, quả thật không có ai là bình thường cả.

Đô Thống Ất Thân Vực? Miêu Nghị hơi sững sờ, nếu như hắn không nhớ lầm, đây chính là địa bàn quản hạt trước kia của Thiên Nguyên Hầu, tuy rằng cùng là khu vực trực thuộc Đông quân, nhưng cách Canh Tử Vực rất xa, vì sao lại chạy tới đây? chẳng lẽ là bạn bè với Vương Trác?

Miêu Nghị cười nhạt, chắp tay nói:

- Đô Thống U Minh Ngưu Hữu Đức!

Đô Thống U Minh? Phương Ngạo Lâm trố mắt, tên khu vực của các Đô Thống trên thiên hạ đều đặt theo thiên can địa chi, số lượng khu vực lấy tên khác không quá nhiều, có thể đếm được trên đầu ngón tay nên không thể đoán sai được, đôi mắt Phương Ngạo Lâm trừng lớn thêm vài phần, kinh ngạc hỏi lại:

- Ngươi chính là Ngưu Hừu Đức.

Miêu Nghị vui vẻ nói:

- Sao có thể giả được? Không thể giả được!

Phương Ngạo Lâm nghẹn lại trong họng, không biết phải nói gì, sau đó nhìn sang Thanh Nguyệt, cuối cùng cũng đoán được là ai, trong lòng bừng tỉnh, hèn gì có thể sử dụng tùy tùng là một Hiển Thánh, thì ra là cái thằng này, hắn không khỏi ngạc nhiên nói:

- Vì sao Ngưu Đô Thống lại đứng ở đây, chẳng lẽ...

Khi nói được một nửa, hắn đột nhiên nheo mắt, dường như đã ý thức được điều gì, hắn cũng nghe phong phanh lời đồn về việc Thiên Tử bị giáng chức có liên quan đến Cầm phi.

Miêu Nghị nhìn sơn môn rồi chép miệng:

- Tất nhiên là đến gặp Vương Đô Thống rồi, không biết vì sao Phương Đô Thống lại đến đây?

Phương Ngạo Lâm đã ý thức được sự việc hiện tại có chút gì đó không đúng, tuy rằng hắn cũng là Đô Thống trong Đông quân, nhưng mà khu vực đó cách đây quá xa, vì vậy hắn không thể nào biết được tiếng gió điều động nhân mã trong Đông quân, nếu không thì cũng chẳng đâm đầu tới gần ba người này.

Còn chuyện vì sao hắn tới đây, nguyên nhân cũng rất đơn giản, hắn chính là kẻ giết chết trượng phu Nghiêm Tố, sau đó độc chiếm Nghiêm Tố. Đô Thống Canh Tử Vực đời trước chính là bạn của hắn, lại thêm hôm nay bốn quân được chỉnh đốn gay gắt, chính hắn không tiện giữ Nghiêm Cố ở bên mình chăm sóc, vì vậy hắn phải để Nghiêm Tố đến nơi này, hiện tại bạn hắn đã rời đi, Nghiêm Tố còn đây, hắn muốn chăm sóc Nghiêm Tố thì phải thiết lập quan hệ với Vương Trác rồi, thuận tiện hưởng thụ một phen phong tình với Nghiêm Tố luôn thể.

Ai ngờ, lại đụng phải Ngưu Hữu Đức, Vương Trác hoàn toàn không biết ân oán giữa Nghiêm Tố và Ngưu Hữu Đức, thế nhưng Phương Ngạo Lâm hắn có nghe phong thanh tại Ất Thân Vực, biết rõ năm đó Nghiêm Tố đã từng nhục nhã Ngưu Hữu Đức, thậm chí suýt chút nữa đã đưa Ngưu Hữu Đức vào chỗ chết, bởi vì trước kia hắn luôn chú ý Nghiêm Tố, nhưng hắn không biết sau này Ngưu Hữu Đức đã xả giận rồi, lúc ấy hầu như cả đám người đều chịu nhục trước Ngưu Hữu Đức, nên chẳng ai mang chuyện đó ra khoe khoang làm gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui