Phi Thiên

Nhưng hành động của Chiến Như Ý lại chọc giận Hạ Hầu Thừa Vũ. Gọi Chiến Như Ý đến một hồi giận dữ mắng mỏ. Nói một đống cái gì hậu cũng không thể tham chính, ép Chiến Như ý quỳ gối cả ngày ở Tẫn Cung, muốn Chiến Như Ý quỳ hết thời gian Doanh Cửu Quang chưa quỳ hết.

Không biết làm sao quỳ chưa được một buổi Thanh Chủ đã đến. Tìm cớ giúp Chiến Như Ý giải vây. Hạ Hầu Thừa Vũ tức giận đến đập phá một đống đồ vật sau đó.

Mà Canh Tử Vực Đô thống phủ cũng gà bay chó chạy. Phán Quan mặt lạnh tự mình dẫn đội đến tra án. Người vừa đến trước hết lập uy, dùng tội danh không làm tròn trách nhiệm giết mấy chục người rồi nói sau. Sợ tới mức đội ngũ Canh Tử Vực cao thấp nơm nớp lo sợ. Nghiêm Tố cũng sợ tới mức lòng bất ổn. Cao Quan danh tiếng nàng tất nhiên biết, vốn là chột dạ. Cao Quan pháp giá đích thân tới làm sao không sợ?

Sau đó Cao Quan mang theo mùi máu tươi nhanh chân đi vào chánh đường ngồi cao, lại ra lệnh một tiếng đem toàn bộ đội ngũ hộ vệ phụ trách hộ vệ Cầm phi bắt nhốt vào đại lao. Sau đó cầm danh sách Canh Tử Vực, vòng bút một vòng đọc tên ra. Nguyên một đám bị dẫn tới thẩm vấn.

Lúc đưa Nghiêm Tố đến, Cao Quan hung ác vào vấn đề chính xác. Không vài câu liền bắt được sơ hở trong lời nói của Nghiêm Tố công phá phòng bị của Nghiêm Tố, dưới áp lực của câu “Tội chết có thể miễn” của Cao Quan, Nghiêm Tố quỳ bịch xuống đất, đem chuyện đã xảy ra một năm một mười khai ra hết.

Bên này làm ra, Ất thân vực bên kia lập tức có đội ngũ giám sát xuất động, bí mật khống chế Phương Ngạo Lâm để thẩm vấn. Đã có khẩu cung của Nghiêm Tố, Phương Ngạo Lâm đầu còn trải qua thẩm vấn, liên tục giết bốn tên thủ hạ diệt khẩu cũng bị lộ ra ngoài.

Vài ngày sau, Cao Quan mặc một bộ áo choàng màu đen mặt lạnh hờ hững đi nhanh vào thiên cung, ở Tinh Thần điện bẩm báo tình tiết vụ án với Thanh chủ.

Trong điện chỉ có Thanh chủ và Thượng Quan Thanh. Nghe tấu xong Thanh chủ nói:

- Nói như vậy, đôi cẩu nam nữ này cũng không biết thân phận của hung thủ thật sự.

Cao Quan nói:

- Hẳn là không biết, bọn họ chỉ bị lợi dụng sau đó đưa hung thủ vào trong phủ Đô thống, cũng không biết quá trình hung thủ gây án. Nhưng ý đồ của hung thủ cơ bản đã rõ, muốn mượn cơ hội khống chế hai người bọn họ để lưu lại sử dụng sau này, cho nên thần tạm thời không có động đến hai người họ cũng không kinh động đến những người khác, cho hai người cơ hội lập công chuộc tội. Một khi hung thủ liên hệ với bọn họ, bộ phận bên này sẽ phản kích.

Thanh chủ hơi híp mắt:

- Có chút ý nghĩa, sẽ là Ngưu Đức Hữu làm sao?

Cao Quan nói:

- Phải có khả năng này. Mà ngay cả Phương Ngạo Lâm cũng cảm giác là Ngưu Đức Hữu làm. Nhưng không có chứng cứ xác thực không có cách nào khẳng định.

- Thằng khỉ gió này năng lực không nhỏ.

Thanh chủ thì thầm một tiếng.

Cao Quan nói:

- Bệ hạ, muốn bắt Ngưu Đức Hữu để thẩm vấn không?

Thanh chủ hơi chút trầm ngâm, ngồi ở sau án khoát tay:

- Được rồi, đôi cẩu nam nữ kia theo dõi chăm chú là được rồi. Nếu thật sự tra ra là Ngưu Đức Hữu làm, không được lộ ra. Trẫm bên này tự có tính toán. Ngươi bôn ba cũng cực khổ rồi. Về trước nghỉ ngơi đi.

- Vâng.

Cao Quan lĩnh mệnh cáo lui.

Thanh chủ cũng từ từ đứng lên từ sau án đi ra. Đưa mắt nhìn bóng Cao Quan biến mất có chút thưởng thức vuốt cằm nói:

- Năng lực làm việc của Cao Quan không tệ lắm. Đông quân bên kia cho đến bây giờ còn không mò ra đầu mối, bên này đã có được ngọn nguồn rồi.

Cùng đi Thượng Quan Thanh cười nói:

- Đúng đấy, thủ đoạn có chút tàn nhẫn, vừa đi thẩm vấn đã giết chết hơn mười người Đông quân. Bên Đông quân có

chút ý kiến.

Thanh chủ hừ một tiếng:

- Thời điểm nên lập uy không nên mềm yếu, Cao Quan cũng không làm sai. Doanh Cửu Quang đến giờ đều nói không rõ, có thể có ý kiến gì?

Đi vài bước trống rỗng trong điện, bỗng bề ngoài giống như tự giễu nở nụ cười:

- Nếu thật sự là thằng khỉ gió kia làm, thủ hạ của Thừa Vũ thật là có người tài ba.

Thượng Quan Thanh ha ha nịnh nọt:

- Chỉ có thể nói là nương nương nhặt được của bệ hạ đánh rơi.

Thanh chủ hừ lạnh nói:

- Lá gan không nhỏ, cũng dám hạ thủ đối với phi tử của trẫm. Xem ra thật đúng là cảm thấy trẫm không đáng hắn thuần phục rồi, một người khốn nạn!

Thượng Quan Thanh lặng yên không lên tiếng, lời này không tốt tiếp...

Hắc Long đàm, quỷ cây như lưới bao phủ tinh cầu, xâm nhập chợ đêm dưới mặt đất, đào ra một mảnh dài hẹp khổng lồ như mạng nhện chặt chẽ dệt trong lòng đất. Nguyên một đám người dấu mặt đi lại giữa đường. Yêu ma quỷ quái hổn tạp. Trong địa đạo luôn luôn xuất hiện một gian trang trí khác với cửa hàng đóng chặt cửa. Có cần thì người lập tức đẩy vào, trở ra liền đóng lại. Khiến cho người ta thấy không rõ tình huống giao dịch bên trong.

Trong một cửa hàng đóng chặt cửa, Từ Đường Nhiên dẫn một đám người tại lầu trên lầu dưới của cửa hàng lục lọi xem xét khắp nơi.

Nhìn kỹ một lần trở lại chánh đường xong hết nhìn đông lại nhìn tây, Từ Đường Nhiên vui cười hớn hở nói:

- Không tệ không tệ, từ hôm nay trở đi, chúng ta coi như là có điểm dừng chân bên cạnh chợ đêm rồi. Đã có địa phương khống chế của mình. Khi nghỉ ngơi là lúc khác cũng không cần luôn lo lắng đề phòng.

Tâm tình của y quả thật không tệ. Chuyện tới đây đã làm xong lại nghĩ hết cách lấy gian cửa hàng này, trở về coi như là có một khai báo với Đại nhân.

Đúng lúc này cửa có người gõ vang. Mấy người nhìn lại đã có người đẩy cửa không xin phép mà vào, một cô gái ăn mặc hở hang, đúng là cô gái phụ trách nơi này mà họ đã gặp.

- Tinh Tinh cô nương, sao cô lại đến đây?

Từ Đường Nhiên vui vẻ chào đón.

Người được gọi là Tinh Tinh lạnh nhạt nói:

- Từ tiên sinh, trưởng lão chúng tôi cho mời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui