Phi Thiên

Vưu U cười gật đầu:

- Đại chưởng quỹ hảo nhãn lực, đúng là Bất tử ưu đàm. Hương hoa đối với tu sĩ mà nói có trú nhan kỳ diệu, mà thi thể được tắm rửa bằng hoa này cũng bảo vệ trọn đời bất hủ. Ta cũng là may mắn hợp xuyên mới lấy tới một cây. Đại Chưởng Quỹ nếu thích sau này không ngại mang đi.

- Thịnh tình không thể chối từ, vậy lão hủ liền từ chối thì bất kính rồi.

Chiết Xuân Thu vui tươi hớn hở chắp tay. Cái này có thể là đồ tốt, hiến cho vương phủ, định có thể lấy được sự yêu thích của nữ quyền trong vương phủ.

Vưu U gật đầu cười, vung tay lên, Từ Đường Nhiên đang hôn mê bị ném xuống dưới chân của Chiết Xuân Thu.

- Đại Chưởng Quỹ muốn người, ta đã theo lời dặn đưa tới.

Chiết Xuân Thu nhếch mi, mũi chân gẩy mặt Từ Đường Nhiên nhìn nhìn, khẽ gật đầu, lại cau mày nói:

- Là một mình y? Bên cạnh không phải có ít người theo sao?

Vưu U khẽ thở dài nói:

- Nói thật Vưu tộc ta không muốn cuốn vào chuyện này. Nhưng nếu Đại Chưởng Quỹ tự thân xuất mã, mặt mũi này không rất cho, đối phương dù sao cũng là mệnh quan thiên đình, mong rằng Đại Chưởng Quỹ thông cảm cho sự khó xử của ta.

Chiết Xuân Thu nhíu mày, Vưu U lên tiếng nói với đệ tử Vưu tộc:

- Khi Đại Chưởng Quỹ ra đi nhớ giúp Đại Chưởng Quỹ đem hoa này thu thập.

Sau đó quay sang cười với Chiết Xuân Thu:

- Hoa này mặc dù là đồ tốt nhưng chăm cũng có chút phiền phức, cần lấy độc vật là phân bón.

Chiết Xuân Thu nghiêng mắt nhìn Bất tử ưu đàm kia mày nhíu cũng dần dần buông lỏng ra. Không bởi vì bắt thiếu người mà nói cái gì nữa.

Không biết có phải vì ngửi được hương hoa này không, Từ Đường Nhiên nằm dưới đất tỉnh lại, chậm rãi mở hai mắt, pháp lực bị quản chế, thân thể bị thương, khó có thể nhúc nhích. Nghiêng đầu nhìn chung quanh một chút, ánh mắt chăm chú nhìn vào Chiết Xuân Thu, nhìn ra đối phương rõ ràng không phải người Vưu tộc.

Chiết Xuân Thu vuốt vuốt râu ria giễu giễu nói:

- Nghe nói Ngưu Hữu Đức có một kẻ nịnh hót bên cạnh, dựa vào vuốt móng ngựa bò tới vị trí Phó Đô Thống U Minh phủ, là ngươi đi?

Từ Đường Nhiên trong miệng thổ chút máu tươi, gian nan hỏi:

- Ngươi là người nào?

Chiết Xuân Thu:

- Ta là người như thế nào có quan trọng không?

Từ Đường Nhiên phẫn nộ nói:

- Ta chính là mệnh quan thiên đình, các ngươi thật to

gan.

Chiết Xuân Thu khinh thường nói:

- Mệnh quan thiên đình? Mệnh quan thiên đình lão phu thấy cũng nhiều, đại đa số gặp lão phu đều phải cung kính khách khí, ngươi là cái thá gì?

Từ Đường Nhiên tức giận nói:

- Lão già kia, đừng rơi vào tay lão tử.

Chiết Xuân Thu cười lạnh một tiếng thầm nghĩ ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống trở về sao?

Bỗng nhiên nhấc chân, một cước dẫm nát Từ Đường Nhiên ấn lên mặt đất. Miệng Từ Đường Nhiên ồ ồ phun huyết, thân thể cố sức giãy giụa, gương mặt thống khổ không chịu nổi.

Chiết Xuân Thu buông chân ra sau đó trêu chọc nói:

- Lại mạnh miệng cái cho lão phu nghe một chút.

Từ Đường Nhiên thở hổn hển mấy cái nhưng ngậm miệng, y trước sau là một người thức thời, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt. Trước bảo trì mạng nhỏ quan trọng hơn, chờ Miêu Nghị có cách cứu y…

Lúc này một mình Miêu Nghị ngồi ngay ngắn trên đại điện chánh đường nghị sự U Minh Đô thống phủ, trong điện chỉ một mình hắn, mọi người đã lui hết, hai mắt khắc, nghiệt vẻ mặt lạnh lẽo.

Vân Tri Thu cũng bị hắn mời đến đi cùng Tuyết Linh Lung rồi. Tuyết Linh Lung trước mặt còn không biết tình huống của Từ Đường Nhiên, hiện giờ không cần phải làm cho nàng biết rõ lo lắng.

Tình huống bên Hắc Long Đàm mấy người Nguyện Công đã hồi báo, đối phương không chịu thả người, muốn Miêu Nghị tự mình đi chịu nhận lỗi.

Ngay từ đầu Miêu Nghị hoài nghi có phải Nguyên Công gian lận không. Dù sao Từ Đường Nhiên vừa chết, y thích hợp nhất tiếp nhận vị trí của Từ Đường Nhiên, thân phận rất nhanh chuyển đúng chỗ. Nhưng về sau bàn bạc với Dương Khánh, Dương Khánh loại bỏ khả năng Nguyên Công gian lận. Muốn làm khi tiến vào Hắc Long Đàm y đã làm rồi, thời cơ không đúng, Nguyên Công là người nằm vùng sẽ không dễ dàng rước lấy bất luận cái gì hoài nghi mà bại lộ. Thân phận Nguyên Công cũng sẽ là người đi lên ngăn cản, nhất là tình huống này, rất dễ trở thành cái đích cho người ta chỉ trích cũng dễ dàng rước lấy nhiều sự chú ý. Từ Đường Nhiên gặp bây giờ tựa là vết xe đổ, nếu không phải bị người theo dõi, cho nên cái này không phù hợp với bối cảnh của Nguyên Công.

Cuối cùng quan điểm của hai người gần như nhất trí, rất có thê Doanh gia xuất thủ, muốn bắt Từ Đường Nhiên để câu Miêu Nghị.

Đồng thời Dương Khánh lại để cho Miêu Nghị chuẩn bị tốt tư tưởng. Từ Đường Nhiên đã rơi vào tay Doanh gia trên cơ bản không còn khả năng sống trở về. Miêu Nghị không đi cứu, bên kia vì mồi câu có thể làm cho Từ Đường Nhiên sống lâu một hồi, một khi đạt được mục đích chính là lúc Từ Đường Nhiên phải chết.

Đã cứu không được, vậy chỉ có thể buông tha!

Dương Khánh đề nghị là bây giờ có thể tạo áp lực cho Doanh gia. Miêu Nghị không cho người ta có được lợi ích mong muốn làm trao đổi, có thể cho cũng không dám lấy ra, không ngại làm dáng một chút cho phía dưới một công đạo. Hôm nay cũng chỉ có thể là như vậy.

Lặng im suy tư hồi lâu, Dương Khánh đề nghị, Miêu Nghị cuối cùng vẫn lấy sao linh liên hệ Hạ Hầu Thừa Vũ. Bởi vì muốn chạy đến bên kia dụng binh, theo chương trình phải có sự đồng ý của Hạ Hầu Thừa Vũ. Lần này du sao không so sánh với lần Hạ Hầu Thừa Vũ làm Việc Hạ Hầu Thừa Vũ cái gì đều chịu trách nhiệm.

Miêu Nghị nói tầm quan trọng của Từ Đường Nhiên tương đối cao, nói là làm cho người kiếm tiền bên cạnh. Hạ Hầu Thừa Vũ vừa nghe Doanh gia muốn làm đoạn tài lộ của nàng, cũng rất oán giận hỏi:

- Người còn có thể cứu về sao?

Miêu Nghị nói:

- Không cứu lại được cũng không thể để bọn hắn được tiện nghi. Ty chức khẩn cầu phát binh, huyết tẩy Hắc Long Đàm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui