Phi Thiên

Ngao Phi biết Doanh Vô Mãn đã hiểu lầm, bèn thở dài:

- Mạt tướng không hề nói gì, chỉ là nhận được quân lệnh mà thôi. Mạt tướng cũng cảm thấy rất kỳ lạ, kính mong Hầu gia đừng hiểu lầm.

Doanh Vô Mãn tin được mới là lạ. Loại người như Doanh Vô Mãn, bẩm sinh đã quen âm mưu quỷ kế, mọi thứ đều dễ dàng hình dung dựa trên thuyết âm mưu. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho Tả Nhi cảm thấy y không thích hợp dẫn quân triều Đường đi tác chiến.

Doanh Vô Mãn lại một lần nữa dùng tinh linh liên lạc với Doanh Cửu Quang:

- Phụ thân, có phải là Ngao Phi nói gì với người không? Trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó!

Doanh Cửu Quang vốn đang bình tĩnh bỗng nổi giận. Quân lệnh đã xuống, vậy mà Doanh Vô Mãn còn dám cò kè mặc cả. Bây giờ, Doanh Cửu Quang đã hiểu được những điều mà Tả Nhi đã nói lúc trước, chỉ phẫn nộ ném ra hai chữ:

- Câm miệng!

Sau đó Doanh Cửu Quang quay đầu ra lệnh cho Tả Nhi:

- Chú ý động tĩnh ở đó, không được để bị gián đoạn tin tức!

Vẻ mặt Doanh Vô Mãn lúc này đều bối rối, lặng lẽ thu lại tinh linh, chỉ đứng yên một chỗ không nói gì.

Ngao Phi đợi một lát rồi hỏi:

- Hầu gia, ngài đã nghiệm chứng xong quân lệnh chưa?

Doanh Vô Mãn cúi đầu chắp tay:

- Đã nghiệm chứng xong, mạt tướng tuân lệnh!

Tình huống này khiến cho các tướng lĩnh có chút nhức đầu. Nhưng thực ra người đau đầu hơn lại chính là Ngao Phi, sau khi khẽ gật đầu liền hạ lệnh:

- Người đầu, mau bắt Doanh Vô Mãn lại!

Mấy tên thiên tướng chấp pháp nhìn nhau, sau đó đi tới chỗ Doanh Vô Mãn, chắp tay nói:

- Hầu gia, xin thứ lỗi chúng tôi đắc tội.

Sau đó lập tức hành động.

Doanh Vô Mãn cũng không phản kháng, chỉ giơ tay chịu trói. Lúc này, Doanh Vô Mã đã không còn tâm tư nào để suy nghĩ về tình hình trước mắt nữa, mà chỉ lo lắng, sau khi tin tức truyền ra ngoài thì mình làm sao có thể gặp ai được nữa, vì thế vẻ mặt y vô cùng ảm đạm.

Chiết Xuân Thu ở bên cạnh vô cùng choáng váng, không biết phải làm gì lúc này.

Ngao Phi cũng không muốn đối mặt với Doanh Vô Mãn, chỉ cho người bắt Doanh Vô Mãn lại rồi nhìn về phía Chiết Xuân Thu.

Chiết Xuân Thu thấy Vậy sợ đến hết hồn vía. Hiện giờ, Ngao Phi đã là người nắm quân quyền, muốn giết ông ta thực dễ như trở bàn tay, thậm chí còn dễ hơn bóp chết một con kiến, vì chỉ cần một câu nói.

- Người đâu!

Điều Chiết Xuân Thu lo lắng cuối cùng đã xảy ra. Ngao Phi vừa tiếp nhận chức Thống soái muốn bắt ông ta để lập uy. Ông ta lại vừa quá trớn, quả đúng là đã dọn đường sẵn cho Ngao Phi.

- Giải tên thương nhân không biết tuân theo quy củ mà tham gia vào việc quân này xuống, phạt năm đòn thuần long tiên.

Chiết Xuân Thu khẽ thở phào, chịu chút đau khổ cũng không có gì, không mất mạng là tốt rồi. Ông ta chỉ đành ngoan ngoãn để bị giải đi, không dám có chút phản kháng.

Chung Tam Minh quan hệ với Ngao Phi tốt một chút thì mắt sáng lên, nhanh chóng dùng truyền âm nói với Ngao Phi:

- Kẻ đã đắc tội với ngươi như hắn, ngươi tốt nhất ãy giết hắn.

Có Vương gia lên tiếng, Doanh Vô Mãn cũng có điểm kiêng kỵ, có thể sẽ không vấn đề gì, nhưng lũ tiểu nhân này hết sức phiền toái, một khi đã hận thì chúng sẽ ngáng đường khiến cho ngươi khó lòng phòng bị. Tốt hơn hết, hãy giết chúng để trừ hậu họa!

- Chung huynh, sao ta lại không biết, chỉ là tên này vẫn còn giá trị sử dụng. Dù sao hắn ta cũng thông thạo chuyện ở đây, sau này vẫn có chuyện phải hỏi tới.

Ngao Phi có chút bất đắc dĩ đáp lại. Hiện giờ, áp lực của Ngao Phi rất lớn. Vương gia đã cho bắt giam Doanh Vô Mãn trước mặt mọi người, đồng nghĩa với việc tạo áp lực cho Ngao Phi, thể hiện rõ ràng ý tứ việc này chỉ được phép thành công không được phép thất bại.

Ngao Phi đã nói vậy, Chung Tam Minh nghĩ cũng thấy có lý, liền không nói gì nữa.

Ngạo Phi nhíu mày suy nghĩ, tin tức quá đột ngột. hắn phải sắp xếp lại mọi suy nghĩ trong đầu.

Những tiếng kêu thảm thiết cách đó không xa truyền tới, không bao lâu Chiết Xuân Thu người đầy máu me bị giải tới, ném xuống dưới chân Ngao Phi. Chiết Xuân Thu mặt trắng bệch, cố gắng ngẩng đầu, cầu xin:

- Xin tướng quân tha mạng, tướng quân tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi!

Ngao Phi nghiêng đầu, ra hiệu cho người tới kéo Chiết Xuân Thu xuống:

Sau khi đã suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, Ngao Phi thở dài một tiếng, tâm trạng đã nhanh chóng thay đổi. Ngao Phi đối mặt với mọi người nói:

- Chư vị huynh đệ, chư vị đồng ý nghe theo hiệu lệnh của ta chứ?

Tinh thần của chư tướng dường như cũng đã thay đổi, không còn dáng vẻ câu nệ thận trọng như khi đứng trước mặt Doanh Vô Mãn nữa, lập tức đứng thành hai hàng, chắp tay nói:

- Nguyện tuân theo mệnh lệnh của Đại Tướng quân!

Nói thật, hiện tại không ai ngưỡng mộ vị trí này của Ngao Phi, tuy nhiên không hiểu Thiên vương đang có ý gì. tại sao lại phải làm vậy. Dù sao, người giành mất vị trí của Doanh Vô Mãn cũng là người đắc tội thảm hại với Doanh Vô Mãn, chuyện sau này sẽ rất khó nói. Cho nên lúc này, trong đầu mọi người đều cảm thấy may mắn vì Vương gia không đổ lên đầu mình.

- Vậy bản tướng quân tạm thời tiếp nhận vị trí này, cùng các huynh đệ đồng tâm hiệp lực hoàn thành nhiệm vụ mà Thành Vương gia đã giao phó.

Ngao Phi nói xong liền chắp tay cảm ơn sự ủng hộ của mọi người. Sau đó nghiêm nghị nói:

- Tình hình trước mắt, nói thẳng thì cá nhân ta cho rằng Doanh hầu trước đó đã quá xấc láo, có chút kinh thường Vưu tộc, có thể sẽ tạo ra một số ảnh hưởng mặt trái. Đồng thời cũng quá xem nhẹ Ngưu Hữu Đức. Ngưu Hữu Đức là người giỏi dụng binh, dẫn quân đánh Hắc thị đương nhiên là có nguyên nhân, nên tình hình không thể lạc quan như Doanh hầu vẫn tưởng tượng. Đó là điều thứ nhất, thứ hai, tình hình ở Hắc thị nhất định đã kinh động đến Vưu tộc. Vưu tộc không thể không truy cứu nguyên nhân. Vưu U đến bây giờ vẫn chưa có tin tức, nhất định là đã xảy ra chuyện, năm trăm vạn quân tinh nhuệ của chúng ta bí mật tới đây nhất định không giữ được nữa. Hơn nữa. Ngưu Hữu Đức đại khai sát giới với Vưu tộc, rất dễ khiến cho Vưu tộc trút giận lên đầu chúng ta. Vì vậy, kế hoạch đi xem náo nhiệt của Doanh hầu, bản tướng quân sẽ hủy bỏ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui