Phi Thiên

Vưu Vương nhìn hắn gằn từng chữ:

- Ta từng nghe nói Ngưu Đô thống là người thiện chiến, đã có ý tử chiến thì chắc hẳn đã nắm phần thắng trong tay. Việc đã đến nước này, ta biết có nói gì cũng không thể khiến cho Ngưu Đô thống hồi tâm chuyển ý, ta chỉ xin Ngưu Đô thống một chuyện.

Miêu Nghị nghi ngờ nói:

- Chuyện gì? Nói trước đi.

Vưu Vương nói:

- Có thể phối hợp với ngươi, nhưng xin ngươi đừng dùng tộc nhân ta làm vật hy sinh, đừng đây họ ra làm lá chắn, hãy cố gắng bảo vệ họ.

Miêu Nghị khoát tay, phóng khoáng nói:

- Chuyện này ta có thể đồng ý. Ngươi hãy tự viết một bức thư để họ yên tâm phối hợp với ta là được.

- Ngưu Đô thống là người kiêu hùng, ta nào dám viết thư? Ta sao có thể đẩy người trong tộc vào nguy hiểm?

Khuôn mặt Vưu Vương toát lên vẻ bi ai, trong mắt thoáng có ánh lệ:

- Chỉ cần Ngưu Đô thống đồng ý với điều kiện của ta, sau đó nhìn thấy mọi chuyện đúng như vậy, ta nguyện làm nô bộc cho Đô thống. Lợi ích trong việc này chắc hẳn Ngưu đô thống có thể tưởng tượng được. Ví dụ như về mặt tinh lệ, ta có thể đảm bảo được.

- Hả?

Miêu Nghị há hốc miệng, cảm thấy cuộc vui này có vẻ hơi quá rồi, vội ho một tiếng nói:

- Chuyện này có vẻ không ổn? Đường đường là Vưu Vương mà lại làm nô bộc cho ta, tộc nhân của ngươi có thể đồng ý cho ngươi đi theo ta sao?

Vưu Vương lắc đầu:

- Chuyện này ngươi không cần phải lo, ta tự có cách. Ngưng chuyện ta làm nô bộc không thể công khai, một khi đã công khai thì lời hứa của ta lập tức mất đi hiệu lực. Chuyện này là để giữ thể diện cho Vưu tộc.

Nếu không đưa ra điều kiện, Miêu Nghị vẫn còn chưa tin, đã nói ra rồi hắn liền tin, nhưng ngoài miệng vẫn nói:

- Ta làm sao biết ngươi sau đó có hối hận hay không?

Vưu Vương đặt hai tay trước ngực:

- Ta thề với vận mệnh của Vưu tộc, chỉ cần Ngưu Đô thống đáp ứng điều kiện của ta, ta sẽ tuân thủ lời hứa. Nếu vi phạm lời thề này, Vưu tộc sẽ trọn đời trầm luân.

- Chuyện này...

Miêu Nghị sờ sờ cằm do dự, sau đó bỗng đứng lên, sảng khoái cười nói:

- Ta đồng ý, mau đứng dậy đi.

Hắn đã nhận ra, mình không thể ép được người phụ nữ này. Lúc trước, hắn định để cho Diêm Tu dùng thủ đoạn với nàng, nhưng hắn đã nhìn thấy bí quyết âm hồn thông dương nên rất nhớ, loại thủ đoạn của Diêm Tu sử dụng với Long Phượng và Vưu tộc đều vô dụng, chẳng những vô dụng mà còn không có tác dụng gì trong việc sản sinh ra “tinh lệ”. Đây có thể coi là một tộc người hơi đặc biệt.

Đã không ép được thì hắn nghĩ cũng nên đồng ý. Dù sao theo tình hình hiện tại chuyện gì nên làm thì cứ làm, cũng không tổn thất gì, thêm một sự lựa chọn có khả năng cũng không tệ.

- Đại nhân, có tin đến.

Dương Triệu Thanh đột nhiên xuất hiện ở cửa nhưng vừa nhìn thấy cảnh Vưu Vương quỳ gối trước mặt Miêu Nghị nên không khỏi sững sờ. Đại nhân làm thế nào để khiến cho Vưu Vương cũng quỳ trước mặt mình, thật khó tin! Nhưng hắn phản ứng rất nhanh, chỉ đại khái đoán được Vưu Vương đang cầu xin Miêu Nghị chuyện gì đó, nhưng có nằm mơ cũng không biết Vưu Vương đã trao đổi chuyện gì.

Miêu Nghị cũng không dài dòng, trực tiếp giam Vưu Vương lại sau đó mau chóng bước ra.

Đám người Mạc Du vẫn đứng chờ trước la bàn. Vừa nhìn thấy Miêu Nghị trở về, không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng dường như Miêu Nghị thấy ánh mắt của họ có chút kỳ lạ.

- Đại nhân, thám tử của chúng ta đã hơn một trăm người mất liên lạc. Còn hơn một trăm vạn người đó sau khi chia ra lại được chia nhỏ một lần nữa, chia thành các tổ nhỏ chừng hai ba người, hướng đi tới các nơi khác nhau của Hắc Long Đàm.

Sau khi nghe báo cáo, Miêu Nghị cau mày nói:

- Phân tán như vậy?

Viên tướng đáp:

- Vâng!

Viên tướng báo cáo xong nhận thấy không có dặn dò gì lại quay trở về.

Ngao Thiết ở bên cạnh nhịn không được nói:

- Số lượng lớn quá, cử hơn một người làm thám tử. Đại nhân, thống soái của đối phương e là không đơn giản, trận chiến này có lẽ phải cẩn thận hơn.

Đúng lúc này, lại có người đến bẩm báo:

- Đại nhân, trước khi phân tán, một đạo quân trong đó đã chia làm hai, một đạo quân đi thẳng tới tinh cầu Vưu tộc đang ở, tìm kiếm khắp nơi. Một đạo quân khác thì lập tức tới ẩn nấp tại lối ra của Hắc Long Đàm ở tỉnh cầu gần đây. Tại vị trí này, còn có một đội quân cũng khẩn trương chạy tới lối ra của Hắc Long Đàm. Số người được điều động lên tới hàng trăm vạn, gặp người là giết. Nhưng cả hai đạo quân này đều không mặc chiến giáp thiên đình.

Mạc Du và trưởng lão bên cạnh nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía Miêu Nghị, phát hiện tên này đoán quả thật không sai, quân Doanh gia đúng thật có ý định bắt người của Vưu tộc làm con tin, may mà họ đã sớm quyết định rời khỏi đó. Nghĩ đến đây, cả đám người không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Dù là Ngưu Hữu Đức hay là Doanh gia thì cũng đều coi họ là miếng thịt đã đặt trên thớt, muốn cắt thế nào thì cắt, hoàn toàn không có gì đáng để kiêng kỵ.

- Lại không mặc chiến giáp thiên đình?

Miêu Nghị hỏi lại. Có người phong tỏa lối ra thì nằm trong dự liệu của hắn, nhưng không mặc chiến giáp thiên đình thì có chút kỳ quái.

Lai Tương đáp:

- Vâng, những người ra ngoài đều không mặc.

- Kỳ lạ, đã quyết định như vậy thì tại sao trước đó lại án binh bất động chậm chạp như vậy?

Miêu Nghị khẽ lẩm bẩm, có chút khó hiểu. Đối phương đã bày trận đuổi tận giết tuyệt, đã phong tỏa lối ra, hắn cũng không thể không tính trước, chuẩn bị cho mình đường lui. Miêu Nghị quay lại nói:

- Triệu Thanh, cho Nguyên Công liên lạc với Tụ Hiền Đường, ra lệnh cho Tụ Hiền Đường tung tin ra khắp nơi, nói Doanh Thiên vương vì muốn giết ta mà bắt Từ Phó Đô thống để dụ ta và đại quân U Minh đến Hắc Long Đàm tiểu phi, đồng thời âm thầm điều động năm trăm vạn quân tinh nhuệ tới Hắc Long Đàm giả làm đạo tặc để phục sát ta.

Miêu Nghị đưa mắt nhìn mấy người Mạc Du, tiếp:

- Chuyện Vưu tộc bị cuốn vào chuyện này tạm thời chưa đề cập tới.

Mọi người nhìn nhau, nhận ra người này thực sự muốn làm lớn chuyện!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui