Phi Thiên

Lấy về cả vốn lần lời? Đòi hỏi quá nhiều như sư tử ngoác to họng vậy sao? Miêu Nghị lập tức động lòng rồi, có chút do dự nói:

- Chuyện Đông quân tinh nhuệ giả trang phi đồ ta đã chọc ra rồi. Cận Vệ quân lập tức sẽ đến nơi rồi. Chuyện nhiều người thấy được như vậy, Thiên Đình tìm người tương quan tra ra một cái là biết liền, sao có thể giấu diếm bỏ qua cho được?

Dương Khánh:

- Đại nhân, Thanh Chủ hiện tại nguyện ý khai chiến cùng Doanh gia không? Sự tình không lộn xộn đến trình độ nhất định. Thanh Chủ sẽ không quá nguyện ý động Doanh gia, nếu không chính là bức ép Tứ Đại Thiên Vương liên hiệp tạo phản. Ngài thối lui một bước chẳng những là cấp cho Doanh gia xuống bậc thang, mà cũng là cấp cho Thanh Chủ xuống bậc thang. Chỉ cần đại nhân nguyện ý giả bộ hồ đồ, song phương đều mơ hồ không rõ, Thiên Đình chắc là sẽ không làm thật!

... Đại nhân có nghĩ tới không, chút chuyện này không ngờ lại có thể kinh động Thanh Chủ điều động người ngựa của một vệ là nguyên nhân gì? Người khác không biết nội tình, đại nhân còn không biết sao? Trong đó sợ là có nhân tố của Thanh Nguyên Tôn bên trong, Thanh Chủ đang lấy phương thức nào đó tạo áp lực cho Hạo Đức Phương và Doanh Cửu Quang, ít nhất gần đây Nam quân đã không dám tùy tiện phái người tiến vào Hắc Long Đàm nhúng tay chuyện này. Thanh Chủ đang âm thầm dùng phương thức nào đó giúp đại nhân!

Miêu Nghị như có điều suy nghĩ, hỏi:

- Như thế nào vớt vát về cả vốn lẫn lời?

Dương Khánh:

- Cách đòi hỏi như sư tử ngoác to mồm như thế nào, xem ra thì đại nhân sẽ áng chừng. Nhưng mà có một chút đại nhân cần phải cực lực tranh thủ. Thiên Nhai! Đại nhân cần phải nhân cơ hội này ép Doanh gia giúp ngài lấy được đại quyền quản chế Thiên Nhai! Doanh gia cho dù là tạm thời dàn xếp ổn thỏa, nhưng sau khi nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ đối với đại nhân.

Tựa như ty chức mới vừa nói, quả đấm thu hồi lại là vì còn có lực ra quyền. Hiệp tiếp theo không thể lại để cho Doanh gia ra tay trước nữa, bằng không đại nhân sẽ rất nguy hiểm. Giờ đến phiên chúng ta ra tay trước rồi. Sở dĩ nhất định phải lấy được quản chế đại quyền của Thiên Nhai!

Miêu Nghị kinh ngạc, hỏi:

- Tại sao phải lấy được đại quyền của Thiên Nhai?

Dương Khánh ngay lập tức giải thích.

Miêu Nghị càng nghe mắt càng sáng lên, ngồi ở đó yên lặng gật đầu, hiểu rõ dự tính của Dương Khánh xong, lại có chút lo lắng nói:

- Thiên Nhai mấy phương thế lực hỗn tạp, há là chỗ Doanh gia có thể làm chủ?

Dương Khánh:

- Đại nhân không cần cảm thấy khó cho Doanh gia. Doanh gia nên hy sinh ích lợi gì đó khiến cho các thế lực khác đáp ứng chuyện này đó là chuyện của Doanh gia nhức đầu. Đại nhân không cần quan tâm vì nó. Tóm lại Thiên Hậu quản khống Thiên Nhai trên danh nghĩa nhất định là sẽ không ngăn cản đại nhân, cho Doanh gia đi giải quyết trên triều đình.

Miêu Nghị:

- Chuyện của Hắc Long Đàm quá nhiều người biết, giấu diếm là không thể dối gạt được. Phía ngoài sớm hay muộn đều sẽ nghe phong thanh, chỉ sợ Doanh Cửu Quang cũng không nguyện bị nhục không chịu đáp ứng!

Dương Khánh:

- Người có thể làm được tới vị trí Thiên vương này, không ai không giỏi về thỏa hiệp. Nói khó nghe một chút, không người nào không phải là chịu nhục chịu áp lực để mà vượt qua. Chỉ cần cân nhắc lợi hại có thể được, liền sẽ đáp ứng. Nếu không chỉ bằng đại nhân năm đó giết chết cháu nội của hắn hắn đã sớm không tiếc cái giá phải trả gì rồi. Hắn chẳng phải là nhịn đó sao? Nếu giết không được đại nhân, hắn sẽ phải đáp ứng!

Miêu Nghị:

- Hảo! Ta sẽ khiến cho Doanh Vô Mãn liên hệ cha hắn.

Dương Khánh:

- Không! Không nên dùng Doanh Vô Mãn. Cứ coi Doanh Vô Mãn hắn đã chết đi. Nếu Doanh Cửu Quang xác nhận Doanh Vô Mãn còn sống, sau đó nhất định sẽ nạp nhập vào điều kiện đàm phán. Không thể giao cho Doanh Cửu Quang, giữ lại Doanh Vô Mãn còn có việc sử dụng sau này, huống chi dùng Doanh Vô Mãn như thế không làm được còn có thể chọc giận Doanh Cửu Quang. Người ta dù sao cũng đường đường là Thiên Vương, không nên quá trực tiếp chia thẳng lên mũi lên mặt, hay là hãy làm hòa hoàn không khí một chút, tìm một người thích hợp đi truyền lời nói đi!

Hai người sau một phen bàn bạc mưu đồ bí mật xong. Khi kết thúc, Dương Khánh thu Tinh linh thở hộc ra một hơi, rốt cục khuyên ngăn được Miêu Nghị.

Về phần thi hành cụ thể hắn thật ra thì không lo lắng. Năng lực thi hành của Miêu Nghị so νόi hắn đến chỉ mạnh không yếu, đây là việc đã được liên tiếp chứng thực qua.

- Có chuyện gì vậy? Xem gương mặt của ngươi như trút được gánh nặng vậy.

Dựa vào bên cửa sổ, Kim Mạn hài hước trêu chọc một tiếng.

Dương Khánh cười khổ nói:

- Thánh vương đáp ứng không tiếp tục đánh rồi.

Thân mình Kim Mạn lách ra khỏi bên cửa sổ, hỏi:

- Ngươi khuyên?

Dương Khánh cười cười im lặng, không tỏ rõ ý kiến, có vẻ như không nguyện khoe thành tích.

Ai ngờ Kim Mạn lại lộ ra tư thái của người con gái nhỏ, liếc mắt:

- Ngươi có được không đó! Dựa vào ngươi? Không phải là ta nói ngươi nha, con người ngươi này làm chuyện gì đều suy nghĩ quá nhiều, nói khó nghe một chút chính là lo trước lo sau, gặp chuyện nguy hiểm quá lớn thì lại nhiều mưu mà thiếu sự dứt khoát. Cái ngươi thiếu chính là khi chất gan lì liều quyết định trên người của Thánh vương đó, ngoài ra còn có sức lực dã man và sự quyết đoán! Nếu đặt ngươi và Thánh vương ở vị trí như nhau, ngươi có lẽ nhiều mưu hơn so sánh với Thánh Vương, nhưng ngươi có tin là cuối cùng người được việc nhất định là Thánh Vương chứ không phải là ngươi hay không?

Dương Khánh cười khổ.

- Tại sao phải khổ phê phán ta như vậy, ta không có tội với ngươi mà?

- Phê phán?

Kim Mạn trừng mắt cười khẩy nói:

- A! Thật đúng là không phải là phê phán! Bởi vì có một số việc Thánh vương dám làm, đổi lại ngươi nhất định không dám làm! Cứ nói chuyện đi Hắc Long Đàm lần này, đổi thành ngươi khẳng định cho rằng phần thắng không tuyệt đối sẽ không đi làm, hậu quả sau đó cũng tất nhiên là hai dạng khác biệt đấy. Đúng, ngươi là nhiều mưu, nhưng mưu của ngươi là mưu tới mưu lui ở trong thời gian ngắn có thể mưu qua đại thế trên tay Doanh Cửu Quang sao? Tất nhiên trường kỳ ở vào trạng thái chu toàn, tất nhiên rất bị động, nhưng Thánh vương liều mạng như thế hậu quả thì lại không giống nhau rồi.

Người sáng suốt đều có thể nhìn thấu, công thủ chi thế giữa Thánh vương và Doanh Cửu Quang đã điều chuyển tình thế. Dùng nhỏ chọi lớn, hiện tại Thánh vương nắm giữ chủ động, còn Doanh Cửu Quang trở nên cực kỳ bị động. Không có trận đánh ác liệt này có thể có cục diện này sao? Đây là cái gọi là cái kia “tạo phản mười năm không được” của thế tục, nói chính là loại người như ngươi.

Từ lần trước bị người nào đó uyển chuyển từ chối tình ý của nàng xong, nàng nói chuyện đôi với người nào đó đã có chút không khách khí rồi, có mùi vị trút sự bực tức.

Dương Khánh không ngờ lại bị nàng nói không còn lời gì để nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui