Phi Thiên

Lý Ngọc Thành vung tay lên, bộ hạ phản bội Chiến Bình nhanh chóng tách ra hai bên, nhân mã chặn chính diện lùi ra một đường, để đám người Chiến Bình lao ra.

Nghênh tiếp Đám người Chiến Bình là rậm rạp chằng chịt phá pháp cung tiến trận, phản quân bên kia cũng nhanh chóng triệu tập hết thảy phá pháp cung.

Bang bang vang giữa không trung. Số lượng lớn lưu quang bắn ra.

Dưới ưu thế binh lực phá pháp cung, kết cục của đám người Chiến Bình khó có thể tưởng tượng được.

Tâm phúc nhân mã lấy khiên kết trận bảo vệ Chiến Bình phu phụ, nhưng đám người đối mặt vây công liên tiếp ngã xuống, bên này số ít cung tiễn đánh trả cơ bản không tạo ra tổn thất nào cho địch, cuối cùng dưới sự công kích lớn của phe địch không thể không bỏ cung xuống liều mạng phòng ngự.

Nhìn từng nhóm tâm phúc chết trận, Chiến Bình hai mắt như sắp nứt ra.

A! Doanh Lạc Hoàn lạc giọng căm phẫn, nhưng không còn cách nào, đối phương căn bản không cho nàng cơ hội tiếp cận liều mạng, khiến nàng máu nóng cũng không có chỗ phát tiết.

Phòng hộ nhân mã càng ngày càng ít phòng vệ uy lực cũng càng ngày càng yếu, như lột da vậy, phòng hộ từng tầng một bị lột, cuối cùng chỉ còn lại có mấy nghìn người làm thành một đoàn.

- Dừng tay!

Lý Ngọc Thành đánh ra thủ thế, không thể giết tiếp như vậy, nếu giết chết Chiến Bình phu phụ hắn cũng không biết báo cáo sao, phía trên nhiều lần thông báo phải bắt sống, nguyên nhân thế nào hắn đại khái cũng hiểu, nếu giết chết phu phụ họ, một khi Thiên Phi muốn báo thù, thù giết phụ mẫu không đội trời chung, vậy mình sẽ gặp phiền toái, chỉ có thể cảm thán người ta sinh được nữ nhi tốt.

Rõ ràng có thể giảm thiểu thương vong huynh đệ phe mình, hắn lại không thể không mệnh thêm người lấp vào, chợt lại đánh ra thủ thể tiến công, đồng thời nghiêm lệnh:

- Chiến Bình phu phụ phải bắt sống! Đại quân thu cung tiễn, cao giọng kêu:

- Giết.

Đám người Chiến Bình cũng bỏ qua phòng ngự, liều mạng xông lên.

Kết quả sau cùng có thể tưởng tượng được, ít không thắng nổi nhiều.

Bên người huynh đệ đều đã chết sạch, đại quân bao vây, Chiến Bình phu phụ đứng quay lưng vào nhau giữa mưa máu phòng ngự bốn phía, thở hổn hển, thỉnh thoảng giơ tay lên mũi bổ sung không khí từ bên trong chiếc nhẫn, phu phụ hai người toàn thân như nhuộm máu, mở to hai mắt nhìn nhìn chòng chọc bốn phía đề phòng.

Bao vây nhân mã tách ra, Lý Ngọc Thành lộ diện tiến lên, cười khô nói:

- Chiến huynh, ngươi ta đều là quan thần cùng triều nhiều năm, thực sự không đành lòng hạ thủ, việc đã đến nước này, tội gì, đầu hàng đi! Hắn vung tay lên, nhân mã vây kín lập tức chậm rãi tới gần.

- Cẩu tặc, đừng mơ tưởng!

Doanh Lạc Hoàn quát một tiếng, chợt nghiêng đầu nói với phía sau Chiến Bình truyền âm:

- Phu quân, là ta liên lụy ngươi, thiếp kiếp sau nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp, thiếp đi trước một bước!

Vừa dứt lời một tay rút ra thanh kiếm sáng như tuyết bên hông, không chút do dự đưa lên cổ, ánh mắt dứt khoát, nàng đường đường nữ nhi thiên vương không thể nào rơi vào trong tay địch chịu nhục được.

Lý Ngọc Thành thất kinh, vươn tay ra ngăn cản nhưng không kịp, hắn thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Chiến Bình đột nhiên giơ tay lên, nhanh chóng bắt được cổ tay Doanh Lạc Hoàn.

- Chàng... Doanh Lạc Hoàn hất người một cái.

Chiến Bình truyền âm nói:

- Nàng và ta nếu như chết. Như Ý tính tình cứng rắn làm sao có thể sống một mình? Nàng và tử chiến đến tận đây, ơn cha đã báo, trên xứng với trời, dưới xứng với đất, đã hết trách nhiệm làm cha mẹ! Huống hồ nhiều huynh đệ như vậy vì ta mà chết trận, ta cũng phải cho bọn họ một cái công đạo, ngươi không muốn chịu nhục sao lại nhẫn tâm nhìn gia quyến bọn họ chịu nhục, vẫn cần chúng ta lo cho họ chu toàn!

Cuối cùng, Doanh Lạc Hoàn rưng rưng mà để bảo kiếm xuống.

- Giết!

Phu phụ hai người cùng kêu lên, quay lưng vào nhau, mỗi người xông về phía trận doanh địch, tử chiến không đầu hàng...

Thiên cung, hậu cung nhanh chóng dẹp loạn, hơn một nghìn phi tử bị tru diệt, mấy vạn cung nữ chết trong vùng máu, khiến cung điện nguy nga hoa lệ mùi máu tanh nồng nặc, số lượng lớn quân cận vệ nhân mã vào thiên cung, cách ly biệt viện, cả thiên cung bố trí canh phòng gắt gao.

Vài tên đại tướng đi nhanh tiến nhập Tinh Thần điện bẩm báo tình hình.

Ngồi sau án kiện Thanh Chủ sắc mặt không chút rung động nào, hình như những phi tử đã chết không có một chút quan hệ nào tới hắn.

Đợi vài tên đại tướng rời đi, tay cầm tinh linh Thượng Quan Thanh khẽ khom người bẩm báo:

- Bệ hạ. Chiến Bình phu phụ tử chiến không đầu hàng, chiến đấu tới khi chỉ còn hai vợ chồng bị bắt sống.

Hắn bẩm báo đại khái tình hình.

Nghe tin Chiến Bình phu phụ. Thanh Chủ vẻ mặt nghiêm trọng chăm chú lắng nghe, chợt thở dài nói:

- Trung nghĩa vô song! Có phụ mẫu như thế, thảo nào có nữ nhi như vậy!

Thần sắc rất là xúc động, lại càng xem trọng Chiến gia.

Thượng Quan Thanh không biết nói gì, nói thầm trong lòng, tử chiến không đầu hàng nhiều người như vậy rồi cũng không thấy ngài đánh giá như vậy, ta xem người là yêu ai yêu cả đường đi mới đúng.

- Cho người coi sóc, không được chậm trễ.

Thanh Chủ phân phó một tiếng.

- Vâng!

Thượng Quan Thanh trả lời.

Thanh Chủ chợt lại hỏi:

- Kẻ bắt sống Chiến Bình phu phụ là ai?

Thượng Quan Thanh đáp:

- Lý Ngọc Thành, Lý Hầu gia!

- Có!

- Tốt! Ngươi tìm một cớ thích hợp trọng thưởng Lý Ngọc Thành!

Thanh Chủ vui mừng tán thưởng một tiếng, lại nghiêng đầu nhìn về phía Thượng Quan Thanh:

- Việc này ngươi làm tốt lắm!

Trong lòng hắn rất rõ, Chiến Bình phu phụ có thể nhanh chóng bẩm báo cho hắn chứng tỏ Thượng Quan Thanh luôn chú ý việc này, việc này không có Thượng Quan Thanh âm thầm làm, Đằng Phi bên kia không thể lưu lại Chiến Bình phu phụ thành hậu hoạn, thế nhưng người phía dưới liều mạng, có một số việc hắn không tiện nói thẳng ra, sẽ khiến người khác thất vọng đau khổ, cần người phía dưới tự mình lĩnh hội, Thượng Quan Thanh không hổ là theo hắn nhiều năm như vậy, lĩnh hội tốt.

Được tán dương Thượng Quan Thanh mỉm cười, khom người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui