Phi Thiên

- Hảo ý của Triệu huynh ta xin tâm lĩnh, chuyện này cần phải lên đường gấp gáp, cũng không tiện quấy rầy Triệu huynh làm việc, nên xin cáo từ tại đây. Ngày khác Triệu huynh có rảnh không ngại tới Đông Lai động ta chơi, Miêu mỗ nhất định nhiệt tình chiêu đãi.

- Ha ha, nói rất hay! Nói ra không sợ Miêu động chủ cười chê, huynh đệ thân ở trên đất liền, còn chưa từng thấy qua biển thế nào, hai ngày trước thị nữ huynh đệ còn hỏi biển cả ra sao, huynh đệ ta bèn khoác lác một trận. Không nghĩ tới hôm nay được gặp Miêu huynh trấn thủ bờ biển, hôm nào nhất định đi Đông Lai động một chuyến để xem phong tình biển cả.

- Một lời đã định! Miêu mỗ có lâu thuyền hàng hải, có thể cỡi gió lướt sóng viễn hành, đến lúc đó Triệu huynh cứ việc mang thị nữ tới, tất không để cho Triệu huynh thất vọng.

Triệu động chủ mừng rỡ, lật tay lấy ra một miếng ngọc điệp, viết một vài chữ giao cho Miêu Nghị:

- Miêu huynh tới không phải lúc, sau này không tránh khỏi gặp người khác tra xét. Ta đã viết một phần lộ dẫn, nói không chừng có thể sử dụng được, hy vọng sẽ giảm bớt cho Miêu huynh chút phiền phức.

Miêu Nghị nhận ngọc điệp xem qua bèn chắp tay cảm tạ, sau khi hai bên ước định gặp lại sau, bọn Miêu Nghị đồng loạt nhảy xuống long câu thả cho chúng bơi qua bờ bên kia.

Sau khi xoay người lại chắp tay cáo từ Triệu động chủ, Miêu Nghị dẫn người phi thân lên, thi pháp lăng ba phi độ vượt qua mặt sông bao la bát ngát, chạy thẳng tới bờ bên kia.

Lúc đáp xuống bờ bên kia, chờ cho đám long câu giũ nước trên mình, mọi người lại phóng lên lưng chúng, tiếp tục chạy đi.

Đúng như lời Triệu động chủ đã nói, sau đó lại gặp mấy đợt tuần tra dọc đường, nhờ thân phận Miêu Nghị nên không có chuyện gì.

Thấy hắn là đồng liêu đường xa mà đến, có rất nhiều người muốn kết giao tình bằng hữu ngoại địa, cũng không ít người mời mọc Miêu Nghị ở lại để khoản đãi tận tình, Miêu Nghị đều khéo léo từ chối.

Lúc này là thời kỳ khác thường, lại có hai người viết lộ dẫn bảo đảm cho bọn Miêu Nghị.

Đương nhiên cũng có người khó khăn hơn, không xem một động chủ ngoại địa như hắn ra gì. Bất quá sau khi hắn lấy ra mấy phần lộ dẫn bảo đảm, cũng không có làm khó.

Bọn đệ tử Lam Ngọc môn đi theo thấy vậy không khỏi bùi ngùi cảm khái.

Đổi lại là bọn họ gặp phải tình huống tra xét như vậy, khoan nói bị làm khó làm dễ, nhất định sẽ bị lục soát tỉ mỉ, nhân tiện lấy đi một ít thứ, bọn họ chỉ có thể giận mà không dám nói gì, Miêu Nghị có thân phận quan phương thật là tốt biết bao.

Gió lùa bên tai, cảnh sắc hai bên lui về phía sau thật nhanh, xuyên qua cánh đồng hoang vu, núi lớn ở phía trước.

Hai mươi mốt kỵ sĩ ầm ầm vọt vào quan đạo giữa vùng rừng núi không lâu, trên đường nhỏ từ cánh rừng bên cạnh bỗng nhiên có một người cỡi long câu vọt ra, chạy song song với bọn Miêu Nghị.

Đám người Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy là một hán tử da trắng nõn.

Người này có thân hình hơi gầy, mày rậm mắt to, đôi lông mày to rậm chênh chếch, bên dưới là đôi mắt to sáng ngời. Trên gò má trắng nõn mềm mại lại có một nốt ruồi đen lớn, trên đó còn có mấy sợi lông, đáng tiếc cho da mặt thật đẹp. Lại thêm bộ râu quai nón xồm xoàm, tổng thể khuôn mặt cho người ta có cảm giác quái lạ.

Thế nhưng đối phương còn không biết bề ngoài mình kỳ quái, thấy người bên này nhìn chằm chằm quan sát mình lập tức ngoác miệng cười hắc hắc để lộ hàm răng ngay ngắn chỉnh tề, đáng tiếc lại vàng khè trông không có thiện cảm.

Y cười một tiếng, đôi mắt to lập tức cong lên như vầng trăng khuyết động lòng người.

Rõ ràng cặp mắt kia cười lên rất đẹp, nhưng bọn Miêu Nghị lại cảm thấy rùng mình, thật sự là bề ngoài đẹp xấu của người này một khi cười lên hết sức ‘động lòng người’, không dám ngợi khen.

Không ai để ý đến y, chỉ có Điền Thanh Phong khẽ nghiêng đầu, mấy tên đệ tử Lam Ngọc môn lập tức duy trì cảnh giác thường xuyên đối với người nọ. Trên sơn đạo mỗi bên chạy một nửa, cũng không tiện đuổi người ta đi.

Dọc đường cũng bình yên vô sự, bất quá người kia đi theo dọc đường, bọn Miêu Nghị giảm tốc độ y cũng giảm tốc độ, người ta gia tăng tốc độ, y cũng chạy nhanh theo.

Chuyện này khiến cho người ta không thể không nghi ngờ ý đồ của y, Điền Thanh Phong lập tức nhích tới gần nói chuyện:

- Vị bằng hữu này, vì sao đi theo chúng ta?

Người nọ lập tức cười cong ánh mắt, cười hắc hắc chắp tay xin lỗi, phát ra giọng nói vang vang:

- Bằng hữu chớ trách, tại hạ cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Tại hạ nghe nói gần đây một dãy này có một toán phỉ tu làm loạn, một mình độc hành sợ không an toàn, cho nên mới đi cùng các vị, vạn nhất có chuyện cũng tiện có thể chiếu ứng lẫn nhau, tuyệt không ác ý, xin lượng giải phương tiện cho.

Vì tỏ rõ không có ác ý, Mi Tâm y chủ động xuất hiện quang ảnh một đóa hoa sen màu trắng nở chín cánh, để cho đối phương biết được thực lực của mình.

Thấy vậy, Điền Thanh Phong cũng yên tâm không ít, bên này có bốn tên tu sĩ cấp Thanh Liên, còn có nhiều người như vậy, không sợ một mình y có thể gây ra chuyện gì, cũng không lý tới y nữa.

Nhưng vừa mở miệng vị nhân huynh nốt ruồi đen cũng không dừng lại, không ngừng chủ động tiếp cận đoàn người:

- Bằng hữu, các ngươi từ đâu tới, muốn đi đâu?

Thế nhưng bên này không ai để ý tới y, y cũng không cam lòng tịch mịch, ánh mắt nhìn chằm chằm Miêu Nghị được mọi người hộ vệ, con ngươi xoay chuyển vài vòng hỏi:

- Vị bằng hữu này, ngươi là người cầm đầu phải không?

Miêu Nghị quay đầu lại nhìn y một cái, không thèm lý tới.

- Chậc chậc, bằng hữu tướng mạo đường đường, khí độ bất phàm, anh tuấn cường tráng, ngọc thụ lâm phong, nhìn qua đã biết không phải là người bình thường, long câu này thật là đẹp đẽ, quả thật là thần tuấn phi phàm.

Miêu Nghị không biết nói gì, đây rốt cục là khen ta hay khen vật cỡi của ta, vì sao lại gộp vào nhau lẫn lộn như vậy?!

- Huynh đệ La Song Phi, không biết bằng hữu tôn tính đại danh?

Tuy rằng không ai để ý đến y, nhưng dọc trên đường đi y cứ lải nhải không ngừng, không ai nói chuyện với y, y cũng có thể lảm nhảm không ngừng với Miêu Nghị, cũng không sợ mệt mỏi.

Sau khi chạy liên tiếp hai ngày, mọi người lại tìm sơn cốc có suối dừng chân nghỉ ngơi và hồi phục.

Long câu ăn, uống nước bên dòng suối, mọi người cũng vốc nước rửa mặt, chỉ có Hắc Thán chạy dọc theo dòng suối, tìm bắt cá tươi ăn.

Quái nhân La Song Phi bị mọi người bài xích bên cạnh, không thể làm gì khác hơn là ngồi một mình ở đầu nguồn suối, thỉnh thoảng nhặt lên từ dưới đất một hòn đá vung tay ném xuống suối, dường như quá rảnh rỗi không có việc gì làm.

Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, phàm là đá trải qua tay y ném một cái vào trong nước, lập tức toát ra màu đen trong nước suối, rất nhanh liền bị dòng suối hòa tan.

Đệ tử Lam Ngọc môn có người cảnh giác tìm hiểu nguyên nhân, nhưng cũng không phát hiện đầu mối gì.

Mọi người rửa mặt dùng nước nấu thức ăn, sau khi ăn uống xong thay phiên cảnh giới, thay phiên khoanh chân ngồi tĩnh tọa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui