Phi Thiên

Bị hai sư tỉ dạy dỗ một lúc, cuối cùng Đoạn Ái Nhi cũng thành thật hơn, cuối cùng tâm tư ba người cũng đặt vào Thiên Nhai phồn hoa.

Tuy ngoài mặt Trác Tương Liên có vẻ bình tĩnh, nhưng thật sư trong lòng lại như mặt hồ yên ả bị người ta thả xuống một viên đá nhỏ, gợn lên làn sóng lăn tăn, không kiềm được mà suy nghĩ tới câu hỏi kia của Đoạn Ái Nhi. Nếu như thật sự như sư muội nói thì mình sẽ gả cho ai?

Nàng lớn lên ở sư môn từ nhỏ, cuộc sống bình lặng, cũng không gặp phải biến cố lớn gì, thuận buồm xuôi gió, bình an vô sự. Đối với chuyện tình cảm, nàng cũng có quan điểm thuận theo tự nhiên, sư phụ tác hợp, nàng cũng nhận, tình ý của sư huynh nàng cũng không bài xích, mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên. Nhưng như thế không có nghĩa là nàng không mơ mộng, không ngóng trông.

Nàng cũng là nữ nhân, cũng âm thầm ước ao được như Vân Tri Thu, nàng cũng khát vọng có một tình yêu rực rỡ như của Vân Tri Thu, cũng khát vọng gặp được một nam nhân có năng lực phi phàm, nàng cũng tò mò không biết Ngưu Hữu Đức trông thế nào. Nhưng nàng cũng biết, nhân vật nhỏ bé như nàng e là khó mà chịu đựng được sự oanh liệt đến thế, chỉ cần cơn gió nhẹ thổi qua cũng đã có thể khiến nàng gục ngã tới mức không thể gượng dậy nổi, thậm chí là mang tới tai ương cho sư môn, chỉ có thể ước ao. Thậm chí nàng còn nghĩ rằng, cô nàng Vân Tri Thu kia hẳn là có một bối cảnh không tầm thường, không thì làm sao có thể chịu đựng được sức ép lớn đến vậy? Nhất định phải là một nữ nhân không tầm thường mới có thể sánh với nam nhân như Ngưu Hữu Đức, muốn đeo vương miện thì phải chịu đựng được sức nặng của nó.

Nhưng nếu thật sự được phép lựa chọn giữa Ngưu Hữu Đức và sư huynh thì sư huynh cũng chỉ bình thường như nàng thôi, tuy rằng nàng chưa từng gặp Ngưu Hữu Đức nhưng có lẽ nàng sẽ nghiêng về phía Ngưu Hữu Đức hơn... Vừa nghĩ tới đây, hai tai nàng đột nhiên đỏ bừng, thầm mắng mình một tiếng, mau thức tỉnh bản thân khỏi những ý nghĩ vớ vẩn kia.

Sư tỉ sư muội ba người đi dạo một vòng ở Thiên Nhai, chọn mua đồ sư môn cần mua, đi dạo cũng rất vui vẻ, nữ nhân đều thích đi dạo phố mà.

Tuy rằng vẫn chưa đi dạo đẫy chân, nhưng thời gian sự môn quy định lại có hạn, không thể ở luôn không về, nếu về muộn sẽ bị phạt, các nàng chẳng thể làm gì khác ngoài việc trở về.

Dạo Thiên Nhai đương nhiên phải mua đồ ăn ngon, nếu không thì chuyến đi dạo này không trọn vẹn.

Ba người tới một tửu lâu, món tủ của nơi này là một món thịt thú rừng rất khó bắt được, bình thường đều không được ăn, giá tiền cũng rất đắt. Đoạn Ái Nhi đã muốn nếm thử từ rất lâu, nhưng bởi vì túi tiền mà luôn phải nhẫn nhịn, lần này nàng quyết định xa xỉ một phen, mời khách!

Lần này sư huynh cho nàng không ít tiền, chắc là lần ra ngoài rèn luyện này khá có thu hoạch. Đoạn Ái Nhi cười trộm, được hưởng ké lộc của sư tỉ đúng là không uổng mà.

Ba nữ nhân chọn vị trí góc sát cửa sổ, món tủ của tửu lâu được mang lên, uống chút rượu, dùng truyền âm trò chuyện.

Thưởng thức Nhai cảnh, hưởng thụ mĩ vị, tâm trạng ba cô nàng khá tốt.

Khách đến tửu lâu khá nhiều, có một phụ nhân ngồi trên bàn bên cạnh. Vừa gọi thức ăn và rượu xong thì đột nhiên hít hít mũi, ngửi xung quanh một chút rồi nói:

- Tiểu Nhị, trong tửu lâu này đốt hương gì vậy, mùi hương rất thơm, giới thiệu chút đi, lát nữa ta cũng đi mua.

Tiểu Nhị bị gọi vò vò đầu đáp:

- Đại tỷ, không đốt thêm hương gì đâu ạ, đều là hương vị của rượu và thức ăn cả đó.

Phụ thân hít hít một lát rồi lắc đầu nói:

- Không đúng, không phải hương vị của thức ăn và rượu. Dù rằng mùi hương này phảng phất như có như không nhưng mùi của thức ăn và rượu cũng không át được nó là mùi hương mà ta chưa ngửi thấy bao giờ.

Tiểu Nhị cũng ngửi ngửi, bỗng nhiên vỗ trán một cái, rồi chỉ đám người Thường Hồng Mai, nói:

- Mùi hương đại tỷ nói chắc là hương liệu trên người mấy vị kia đó, vừa nãy, khi ta mang thức ăn lên cho bọn họ cũng ngửi thấy.

Phụ nhân kia đứng dậy, lần theo mùi hương, cuối cùng tới bên cạnh Trác Tương Liên.

Ba người Trác Tương Liên nhìn nàng với vẻ đầy cảnh giác.

Phụ nhân nhìn chằm chằm trâm gài tóc trên đầu Trác Tương Liên, ánh mắt sáng lên, nói:

- Vị muội muội này, mùi hương này phát ra từ chiếc trâm gài tóc của muội hả?

Trác Tương Liên nở nụ cười đáp:

- Chắc là vậy.

Phụ nhân lại hỏi:

- Ta rất thích mùi hương này, ngửi một cái là đã thấy sảng khoái tinh thần, từng chút mùi hương thấm ruột thấm gan. Nó làm bằng gì? Mua ở đâu đó? Lát nữa ta cũng đi mua một cây.

Người xa lạ không biết điều, Trác Tương Liên không muốn để ý, nhưng cũng không muốn gây chuyện nên khách khí đáp:

- Ta cũng không biết nữa, người khác tặng.

Phụ nhân:

- Thật là một chiếc trâm gài tóc đặc biệt, không biết có thể cho ta xem một chút không?

Đoạn Ái Nhi lập tức sầm mặt nói:

- Vị tỷ tỷ này, chúng ta không thân đến mức ấy.

Ý là xin người ta hãy tự trọng, đây là quà tình nhân của Sư huynh tặng cho sư tỷ, sao có thể tùy tiện để người xa lạ cầm vào được.

- Ha ha! Vậy ta thất lễ rồi. Phụ nhân cười nhạt xin lỗi, rồi trở về bàn của mình, nàng không kiềm được mà cứ ba bước lại quay đầu lại nhìn:

- Nguyên liệu của chiếc trâm gài tóc này nhìn thế nào cũng rất giống Bất Hủ Mộc trong truyền thuyết.

Dáng vẻ của nàng cũng chỉ kiểu nói chơi chơi.

Nhưng chỉ ba chữ “Bất Hủ Mộc” được thốt ra, tất cả khách khứa trong tửu lâu đều ngẩng đầu lên, lũ lượt quay lại nhìn, ánh mắt gần như khóa chặt lên trâm gài đầu trên búi tóc của Trác Tương Liên. Không ít người hút hút mũi, ngửi ngửi hương vị mà phụ nhân kia vừa nói, lúc ban đầu mọi người vẫn chưa chú ý tới nó.

Có người lặng lẽ lấy một con rắn nhỏ màu xám thả trên bàn, chỉ thấy con rắn nhỏ le le lưỡi ngẩng đầu nhìn chung quanh, uốn éo rơi khỏi bàn rồi bò về phía bàn của Trác Tương Liên.

Có người lật cổ tay lấy ra một con chim trả, kết quả con chim nhỏ kia đập đập cánh rồi cũng bay tới bàn của Trác Tương Liên kêu líu lo liên tục, có vẻ rất sung sướng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui