Phi Thiên

- Sư huynh, ngưu thí chủ.

Huyết Yêu sau khi chào hai người, đưa tay mời hai người vào.

Đi tới nội viện, chỉ thấy Ngọc La Sát lệ rơi đầy mặt, nhìn lên nóc kiến trúc chủ đạo của chùa miếu, hai người Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn theo.

Trên nóc nhà có một tăng nhân đen gầy ngồi khoanh chân, thần thái an tường, nhắm mắt tĩnh tọa, đối mặt tà dương, ngoảnh mặt làm ngơ với tất cả thứ bên ngoài, có vẻ như đã tiến vào cảnh giới vô ngã, cả người như đã hòa hợp với thiên địa thành một thể, không chú ý rất dễ khiến người ta không thấy trên nóc nhà còn có một người.

Tăng nhân đen gầy đấy chính là nhi tử của Bát Giới, Trương Tâm Hồ, Thất Giới đại sư ban tặng pháp hiệu Tâm Hồ, vẫn chưa mệnh danh theo giới môn, vẫn chưa được thu vào giới môn.

Miêu Nghị từng theo Ngọc La Sát trở về gặp một lần, lần đó cũng là cố ý đến thăm Tâm Hồ. Sau khi Ngọc La Sát hiểu Bát Giới, không muốn để nhi tử tu luyện công pháp Giới môn, công pháp của bản thân nàng không thích hợp để nhi tử tu luyện, nghe nói đang tìm công pháp tốt, đại bá như Miêu Nghị liền đưa ra một phần hậu lễ, thấy Tâm Hồ từ nhỏ được Phật pháp ảnh hưởng, yêu thích Phật pháp, do đó ban Cực Lạc tâm kinh cho hắn. Động tác này khiến Ngọc La Sát cảm động vô cùng, đương nhiên nàng biết sáu đại kỳ công không dễ dàng lộ ra, nhưng thấy đại bá Miêu Nghị ưu ái con trai mình như vậy, đồng thời cũng ầm thầm cảm thấy kinh ngạc với gốc gác của Miêu Nghị, ngay cả Cực Lạc tâm kinh bản đủ cũng có thể lấy ra.

Có công pháp đỉnh cấp tu hành, lại có tài nguyên tu hành do Ngọc Diện Phật nàng giúp đỡ, tu vi của Tâm Hồ hiện giờ đã vượt qua Bát Giới.

Cùi chỏ Miêu Nghị chạm vào Bát Giới, chép miệng về phía Tâm Hồ trên nóc nhà.

Bát Giới vẻ mặt cay đắng, đương nhiên hiểu ý của Miêu Nghị, trên nóc nhà là như tử của mình, chính mình có nhi tử lớn như vậy, hắn thực không biết phải nói gì, không biết đôi mặt như nào, nếu như không phải Miêu Nghị cưỡng ép kéo hắn tới, đánh chết hắn cũng không muốn tới.

Huyết Yêu nhìn Ngọc La Sát cười khổ lắc đầu, phát hiện mỗi khi Ngọc La Sát tới thấy nhi tử đều khóc, như cảm thấy mình thiếu nợ nhi tử không biết là bao nhiêu, nàng thực sự khó có thể tưởng tượng Ngọc Diện Phật mà mình nghe danh từ lâu lại giống như làm từ nước, động chút là khóc.

- Tâm Hồ, khách tới.

Huyết Yêu kêu lên.

Tâm Hồ ở trên nóc nhà từ từ mở hai mắt ra, chậm rãi đón ánh tà dương đứng dậy, xoay người bay đi, hạ thấp người, hai tay tạo thành chữ thập với Ngọc La Sát, hắn cũng quen Miêu Nghị, tuy chỉ gặp một lần nhưng nơi này ít có người tới, thấy mỗi ai đều khắc sâu ấn tượng, tạo thành chữ thập, hạ thấp người với Miêu Nghị.

Về phần Bát giới hắn không hề có chút ấn tượng, có điều vẫn tạo chữ thập, hô:

- A di đà phật.

Ba người đều tạo thành chữ thập đáp lễ, Ngọc La Sát tiện thể lau đi nước mắt, ánh mắt nhìn về phía Tâm Hồ, mang vẻ trìu mến không nói thành lời, cảm giác đối diện con trai của chính mình nhưng không thể quen biết nhau cực kỳ dày vò, chỉ cảm thấy người làm mẹ như mình nợ nhi tử quá nhiều.

Bát Giới thấp thỏm chớp mắt, tâm tình phức tạp của hắn không ai hiểu được.

Huyết Yêu ở bên cạnh giới thiệu:

- Tâm Hồ, đây chính là đệ tử của đại sư, sư huynh của ta, Bát Giới!

Tâm Hồ không hề có chút rung động nào, khẽ mỉm cười, lần thứ hai hạ thấp người.

Miêu Nghị lẳng lặng đánh giá Tâm Hồ, tuy rằng Tâm Hồ gầy đen, nhưng khó che dấu vẻ tuấn tú, tướng mạo giống Ngọc La Sát nhiều hơn, rất dễ nhìn, đặc biệt là khí chất bình thản thong dong phát ra từ tận xương tủy.

Mấy người tiến vào trong điện phật, ngồi khoanh chân, Tâm Hồ là vãn bối ở đây, tự mình pha trà châm trà cho mọi người, từng chiếc ly trà tự mình đưa tới tay mấy người.

Miêu Nghị và Huyết Yêu không muốn quấy nhiễu, tìm lý do rời đi, Bát Giới cũng muốn rời đi nhưng bị Miêu Nghị nhấn vai ngồi xuống.

Mỗi lần tới Ngọc La Sát đều nói không hết chuyện với nhi tử, trên danh nghĩa là thảo luận Phật pháp, nhưng vẻ quan tâm trên khuôn mặt, ánh mắt dính vào người nhi tử khó có thể dời đi.

Bát Giới ngồi ở gần đó liên tục chớp mắt, không nói tiếng nào, đánh giá hai mẹ con một chút.

Đến một ngóc ngách nào đó trong chùa miếu, không còn người ngoài. Huyết Yêu hỏi:

- Ngưu thí chủ tới khuyên sư phụ sao?

Miêu Nghị gật đầu:

- Thất Giới đại sư ở nơi phong ấn?

- Đúng vậy!

Huyết Yêu gật đầu:

- Ngọc Phật đã khuyên nhiều lần, nhưng khuyên như nào cũng vô dụng.

Miêu Nghị than thở:

- Làm phiền ngươi đi mời ngài một chuyến.

Huyết Yêu cười khổ, xoay người rời đi, cưỡi Long Xà rời khỏi chùa miếu chuẩn bị mời Thất Giới đại sư tới đây.

Miêu Nghị cũng không đi quấy rầy cả nhà Bát Giới đoàn tụ, đi dạo một mình trong ngoài chùa miếu.

Đợi khi Long xà trở về, Thất Giới đại sư đã từ nơi phong ấn trở Về.

Hai người gặp mặt, Thất Giới đại sư tạo chữ thập, mỉm cười:

- Phong thái của thí chủ còn hơn năm đó.

Miêu Nghị sau khi đáp lễ, nhưng không cười nổi:

- Nguy cơ sắp đến, vì sao đại sư không đi?

- Đúng vậy! Sư phụ, ngài đi theo chúng ta đi.

Giọng Bát Giới truyền đến, đi tới gần, không thấy Ngọc La Sát đâu.

Ánh mắt Thất Giới đại sư khi nhìn tên đệ tử này có chút phức tạp, bình tĩnh mà nói thì hắn biết tên đệ tử này rất loạn, căn bản không giống như đệ tử cửa Phật, nhưng cũng không trách Bát Giới, chỉ tự trách mình không giáo hóa được hắn than nhẹ một tiếng:

- Các ngươi không cần tiếp tục khuyên, chuyện cần nói lão nạp đã nói rất rõ với Ngọc thí chủ, nếu như nơi này không có người trông coi tên Yêu tăng kia tất sẽ gây hại.

Miêu Nghị:

- Đại sư cả nghĩ quá rồi, nhân mã của Thiên Đình lập tức sẽ tới trông coi, chỉ cân như vậy. Yêu tăng sẽ không chạy thoát.

Thất Giới đại sư:

- Chỉ e chuyện Thiên Đình làm đầu tiên chính là giết hắn.

Miêu Nghị:

- Yêu tăng làm nhiêu việc ác, chết không hết tội.

Thất Giới đại sư lắc đầu:

- Với năng lực của hắn, nếu như có thể cảm hóa, chắc chắn có thể tạo phúc chúng sinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui