Phi Thiên

Miêu Nghị rơi vào trầm mặc.

Miệng Hạ Hầu Lệnh nhếch lên tạo thành nụ cười, cũng không thúc hắn, nhàn nhã thưởng thức ca vũ, chờ hắn trả lời.

Trong lòng hắn rõ ràng, chính mình tìm tới cửa, Miêu Nghị không giao ra đây cũng không được, hậu quả đó Miêu Nghị không chịu nổi.

Sau hồi lâu, Miêu Nghị đột nhiên hỏi:

- Đưa cho Thiên Ông, ta có được lợi ích gì?

Hạ Hầu Lệnh cười nhạt nói:

- Lợi ích? Đại đô đốc phải rð một chuyện, ta đang giải quyết phiền phức thay đại đô đốc.

Không có lợi ích? Miêu Nghị cảm thấy chán ngấy, ngoài miệng cười nhưng trong lòng không cười, đáp:

- Ha ha, vẫn là không làm phiền Thiên Ông thì tốt hơn, như vậy đi, khi về ta sẽ chủ động nói rõ với Thiên Đình.

Cơ mặt Hạ Hầu Lệnh giật giật, hững hờ nói:

- Ngươi muốn lợi ích gì?

Miêu Nghị nâng chén mời:

- Giao đồ vật cho Thiên Đình, trọng bảo như vậy Thiên Đình có thể không ban thưởng sao? Chúng ta cũng đừng vòng vo, đồ ta không thể cho không, Hạ Hầu gia cũng không thiếu tiền. Thiên Ông dùng tiền để mua đi.

Hạ Hầu Lệnh mặt không chút thay đổi nói:

- Đại đô đốc quả nhiên thẳng thắn, thoải mái, nói đi, ngươi muốn bao nhiêu?

Miêu Nghị duỗi một ngón tay ra:

- Một tỷ Tiên Nguyên đan.

Hạ Hầu Lệnh cười lạnh nói: - Khẩu vị của hắn đúng là không phải lớn bình thường. Miêu Nghị nhìn chằm chằm vào hắn.

- Đây đã rất ít rồi, năm đó Doanh Cửu Quang cho ta 10 tỷ Tiên Nguyên đan, còn có cả các điều kiện thêm vào, bây giờ chỉ đòi Thiên Ông một tỷ Tiên Nguyên đan, Ngưu mỗ đã biểu hiện ra đầy đủ thành ý! Cây Huyết liên này có công hiệu thần kỳ như vậy, trong lòng ta ngươi đều hiểu rõ. Hạ Hầu gia nhất định muốn lấy được, tuyệt không hi vọng rơi vào trong tay người khác đi, huống hồ chút tiền này không là gì với Hạ Hầu gia cả, lùi lại mười ngàn bước, cho dù không có quan hệ với Yêu tăng Nam Ba thì dù sao đây cũng là một cây thần thảo, lấy ra bán cũng đáng giá không ít tiền, thứ này khi trước ta dùng mạng để đổi lấy, Thiên Ông cảm thấy cái mạng của Ngưu mỗ không đáng giá này sao? Nếu Thiên Ông thật lòng muốn, ta cũng không làm khó, một lý Tiên Nguyên đan, nếu Thiên Ông không muốn bỏ ra, vậy không cần bàn lại, chúng ta tiếp tục uống rượu thưởng thức ca múa thật vui vẻ, đứng khiến mọi người đều không vui.

Hai người mắt nhìn vào nhau, trong ánh mắt đầy ý vị đối lập.

- Cuối cùng Vân là Hạ Hầu Lệnh xuống nước: - Không thể nói miệng, có phải là nên mang đồ ra để ta nghiệm chứng một hôi không?

Ánh mắt Miêu Nghị quét xung quanh.

- Thiên Ông không phải là muốn ta lấy ra ở đây để thưởng thức chứ?

Hạ Hầu Lệnh.

- Đừng nói cả phủ Tổng đốc lớn như vậy không tìm được một chỗ yên tĩnh.

- Vậy thì làm phiền Thiên Ông đi theo ta một chuyến.

Miêu Nghị thả chén rượu trong tay xuống, đứng dậy.

Hạ Hầu Lệnh cũng thuận thế đặt chén rượu xuống, đứng dậy rời đi, những hộ vệ kia cũng lập tức thu đội đi theo.

Đi ra khỏi lầu các hoa mỹ đi tới trước cửa đình viện Miêu Nghị dừng bước, quay đầu lại nhìn đám đông đi theo, hờ hững nói:

- Thiên Ông nhất định phải mang theo một đám người xông vào trong phòng Ngưu mỗ sao?

- Không cần đi theo, chờ ở ngoài.

Hạ Hầu Lệnh quay đầu ra lệnh, đối với hắn mà nói. Miệu Nghị không thể động thủ với hắn ở đây, nếu thật muốn động thủ, giờ đã vào hang hổ, chút người này cũng không bảo vệ được hắn.

Hai người tiến vào bên trong, đi tới một lôi vào phòng dưới đất, đi xuống bậc thang, cό một bức tường kim loại chặn lại. Miêu Nghị thi pháp phất tay, tường kim loại hiện lên bảo quang, trong nháy mắt đã mở ra, một luồng sóng pháp lực xuất hiện nơi cửa động, hiện lên u quang quỷ quyệt. Miêu Nghị đưa tay mời vào, Hạ Hầu Thác cảnh giác nói:

- Đây là đâu?

- Mật thất tu luyện của Ngưu mỗ, sao vậy? Thiên Ông Sợ Ngưu mỗ làm chuyện gì bất lợi với Thiên Ông?

Miêu Nghị cười nhạt một tiếng, cũng không nói nhiều, tự mình đi vào trước, toàn thân biến mất trong cửa động.

Hạ Hầu Lệnh do dự một chút, nghỉ rằng Ngưu Hữu Đức cũng không dám làm gì mình ở nơi này, nhắm mắt bước vào theo.

Trước mắt đột nhiên sáng ngời, Hạ Hầu Lệnh ngạc nhiên, phát hiện mình đã đi tới một thế giới non xanh nước biếc khác, tránh không kịp chính là mắt hắn thấy ánh sáng đem quấn quanh đánh tới chính là một tấm lưới được bện tỉ mỉ. Sau khi bị túm vào chạy được đường nào, cửa động hư không phía sau cũng bị đóng kín, có thể nói là bị trúng chiêu trong nháy mắt, cả người bị lưới bao phủ, từ không trung rơi thẳng xuống đất.

Một bóng người lóe lên, Diêm Tu cầm Chiêu hồn phiên trong tay vững vàng bắt lấy Hạ Hầu Lệnh, hạ xuống bên người Miêu Nghị.

Dương Khánh cũng từ đỉnh núi phụ cận lóe lên tới nơi này, không nhịn được nhìn Diêm Tu vài lần, cho dù đã biết trước chút gì đó, nhưng đây vẫn là lần đầu thấy Diêm Tu thi triển thần thông cỡ này.

Nhìn Hạ Hầu Lệnh dễ dàng bị trúng kể bước vào trong cạm bẫy, Miêu Nghị nhìn Dương Khánh một chút:

- Tên nói như rồng leo làm như mèo mửa này, giết chết thì đáng tiếc, theo ta xem xét không bằng nghĩ biện pháp bắt lấy, sau này đối phó Tào Mãn không chừng có thể phát huy được tác dụng.

Dương Khánh hiểu ý của hắn, đây là muốn sau này dùng để áp chế Tào Mãn, Tào Mãn kế nhiệm vị trí gia chủ tiếp theo, phát hiện gia chủ tiền nhiệm còn sống sót, Tào Mãn thoái vị hay không thoái vị, điều này sao khiến Tào Mãn chịu nổi. Dương Khánh có chút dở khóc dở cười, lắc đầu nói:

- Đại nhân, không nên để mọi chuyện ngày càng rắc rối, chuyện này đối với Tào Mãn không phải chuyện nhỏ, soán quyền đoạt vị không phải chuyện nhỏ, tất nhiên phải là sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Bằng không gia chủ sống chết không biết, Tào Mãn nào dám dễ dàng thượng vị, dù thế nào cũng phải bận tâm suy nghĩ tới cái nhìn của những người khác trong Hạ Hầu gia chứ? Đầu tiên tâm phúc của Hạ Hầu Lệnh sẽ không đồng ý, từ trên xuống dưới nhà Hạ Hầu tất sẽ muốn trước tiên truy tra tăm tích của gia chủ mà không phải cân nhắc lập ai kế nhiệm chức vị gia chủ này. Huống hồ việc này phủ Tổng đốc U Minh tuyệt đối không thể bị liên lụy chút nào, nhất định phải để hắn an toàn rời khỏi U Minh chỉ địa, muốn bắt sống trong tay có độ khó không nhỏ, mong rằng đại nhân cân nhắc lại!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui