Phi Thiên

Trước đó Miêu Nghị là lần đầu tiên giao dịch, quả thật có chút băn khoăn, bây giờ đã quen thuộc tình huống trong đó, không nói hai lời lập tức ném ra một đống bốn mươi chín món pháp bảo nhất phẩm lên bàn.

Nhìn một đống pháp bảo nhất phẩm trước mắt, La Bình có vẻ sững sờ, ngạc nhiên nhìn về phía Miêu Nghị.

Trước đó trong lòng y ít nhiều vẫn cảm thấy kỳ quái, một động chủ lấy ở đâu ra nhiều nhẫn trữ vật như vậy, bất quá cũng không coi ra gì. Bây giờ rốt cục bị chấn động, đây chính là một đống pháp bảo, không phải là một hai món mà là một đống, những thứ này ở đâu ra?

Môi La Bình giật giật, đây là thứ mà một động chủ có thể lấy được sao?!

Bất quá chuyện này cũng không quan trọng, y làm việc ở chỗ này, thù lao cố định là một chuyện, quan trọng là còn có một phần vạn hoa hồng được hưởng trên doanh thu bán được, không sợ khách hàng nhiều đồ, chỉ sợ khách hàng ít đồ.

Thông thường các thành viên bên trong thương hội đều có khách quen của mình, mà thường là khách hàng cũng tìm đến thành viên mà mình quen biết để giao dịch.

Mà La Bình chưa có nhiều kinh nghiệm, khách hàng lớn cũng sẽ không tìm y, không nghĩ tới hôm nay gặp được một người nhất thời tinh thần phấn chấn, bắt đầu cò kè mặc cả từng món một với Miêu Nghị.

Miêu Nghị có kinh nghiệm giao dịch Lang Nha bổng trước đó, cũng đã biết cách giao dịch số pháp bảo còn lại thế nào.

Năm mươi món pháp bảo tính từng món một đúng là tốn không ít thời gian, bởi vì giá trị yêu đan dễ tính, nhưng mỗi món pháp bảo sử dụng phân lượng tinh phấn không giống nhau, không thể nào nói tất cả là cùng một giá.

Cuối cùng quyết định toàn bộ giá tiền, năm mươi món pháp bảo tổng cộng là một vạn bốn ngàn lẻ tám mươi lăm viên Nguyện Lực Châu.

La Bình hỏi Miêu Nghị có còn muốn giao dịch gì khác nữa không, không ngại lấy hết ra xử lý, đương nhiên là y hy vọng càng nhiều càng tốt.

Đương nhiên trong tay Miêu Nghị vẫn còn, pháp bảo nhất phẩm cũng không bán hết, giữ lại một ít để dành sử dụng. Về phần yêu đan vốn là hàng hóa giao dịch thông dụng, không sợ không bán được, huống chi lúc hắn đánh giết, pháp bảo cũng cần yêu đan bổ sung năng lượng, cho nên tạm thời không chuẩn bị bán.

Còn có Diễm Chi tinh thạch cùng với một số đồ linh tinh khác, bất quá tạm thời hắn không muốn lấy ra. Lần đầu tiên hắn giao dịch ở thương hội Tiên Quốc, sẽ không lấy ra toàn bộ của cải, sợ khó lòng bảo đảm được.

- Không có.

Miêu Nghị lắc đầu nói.

- Xin Miêu động chủ chờ một chút!

La Bình lại tiến vào trung tâm thương hội.

Lúc trở ra y dẫn theo vị lão nhân kia, thấy một đống pháp bảo, rõ ràng lão cũng ngẩn ra.

La Bình và lão cùng nhau cân trọng lượng pháp bảo một lần nữa, nhất nhất báo lại giá tiền từng món một mới vừa rồi đã nói với Miêu Nghị.

Sau khi lão nhân kiểm tra lại toàn bộ xác nhận không thành vấn đề, La Bình lại hỏi Miêu Nghị:

- Miêu động chủ, vẫn đổi ra Nguyện Lực Châu hay sao?

Lần này Miêu Nghị lắc đầu nói:

- Giữ giúp ta ở thương hội đi.

La Bình cao hứng nói:

- Được! Không thành vấn đề. Gởi lại ở thương hội ngài có thể tuyệt đối yên tâm, có thể lấy ra bất cứ lúc nào ở bất cứ phân hội nào của tu hành thuộc cảnh nội Tiên Quốc. Thậm chí ở năm nước khác, bản thương hội cũng có thiết lập một phân hội ở mỗi nước, chỉ cần tìm được cũng có thể lấy ra, tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.

Miêu Nghị gật đầu một cái, thầm nhủ trong lòng, ta không có chuyện gì chạy tới năm nước khác để làm gì?!

Sau khi La Bình và lão nhân chuẩn bị một hồi đã làm xong bằng chứng giao dịch hoàn thành, giao cho Miêu Nghị một miếng ngọc điệp đặc chế của thương hội, bảo hắn đóng pháp ấn vào lưu lại, trong đó có ghi số Nguyện Lực Châu mà hắn gởi lại thương hội.

Miêu Nghị tới đây còn có mục đích khác, đã gần tới kỳ hạn nộp Nguyện Lực Châu lên trên, đồng nghĩa với cũng phải phát thù lao cho nhân mã Đông Lai động. Đường xá xa xôi hắn không thể trở về kịp lúc, chuẩn bị bảo Diêm Tu đi nhận thông qua thương hội ở Nam Tuyên phủ để phát ra.

La Bình gật đầu nói:

- Không thành vấn đề, ngài ở làm xong thủ tục chỗ này, điểm bên Nam Tuyên phủ có thể giúp ngài đưa thẳng đến Đông Lai động, có bất kỳ nghi ngờ gì ngài cũng có thể đi điểm Nam Tuyên phủ tra chứng.

Kết quả Miêu Nghị lại cho y một bất ngờ nho nhỏ, gởi một trăm năm mươi ngàn vạn bạch tinh trong tay cho thương hội, đổi ra kim tinh chính là một ngàn năm trăm vạn.

Tiền mặt trong tay hắn có chừng ba ngàn vạn kim tinh, trong đó kim tinh và hắc tinh còn đỡ, nhưng bạch tinh chiếm chỗ quá nhiều. Lần này gởi đi một trăm năm mươi ngàn vạn bạch tinh đã giúp hắn thanh lý trống chỗ ba chiếc nhẫn trữ vật, rốt cục không cần ngày ngày đeo trên tay sáu chiếc nhẫn trữ vật nữa.

Sở dĩ hắn gởi số tiền này vào thương hội cũng là vì bản thân không có cách nào trở lại Đông Lai động kịp, không bằng gởi lại ở chỗ này.

Hắn làm xong thủ tục ở chỗ này, tính toán xong số Nguyện Lực Châu và tiền phải chi ra, đến lúc đó thương hội ở Nam Tuyên phủ sẽ mang thẳng tới Đông Lai động, hoặc là thông báo cho Diêm Tu đi nhận cũng được.

La Bình rất cao hứng, đã giúp Miêu Nghị làm xong hết thảy rất nhanh, y thử hỏi một câu:

- Miêu động chủ tới thương hội giao dịch là lần đầu tiên sao?

- Phải.

Miêu Nghị gật đầu một cái.

Mắt La Bình hơi sáng lên, nghĩ thầm quả nhiên là như vậy.

Mới vừa rồi Miêu Nghị xuất thủ hai trăm nhẫn trữ vật, năm mươi món pháp bảo nhất phẩm, một trăm năm mươi ngàn vạn bạch tinh, không thể nào trùng hợp là một con số chẵn như vậy. Từ đó y kết luận trong tay Miêu Nghị chắc chắn vẫn còn có hàng, chỉ bất quá lần đầu tới nên không yên lòng bán ra hết mà thôi.

La Bình nhanh chóng đưa một miếng ngọc điệp cho Miêu Nghị:

- Nếu như lần sau Miêu động chủ còn có giao dịch lớn gì khác, nếu không yên tâm về giao dịch viên của những điểm thương hội khác, có thể đưa danh thiếp của ta ra. Thương hội sẽ lập tức cho ta biết, ta sẽ lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới ra sức vì Miêu động chủ.

Loại danh thiếp tới cửa phục vụ như vậy, tu sĩ giao dịch số lượng nhỏ không thể nào lấy được.

Miêu Nghị cầm danh thiếp nhìn một chút cảm thấy ngạc nhiên, gọi là chạy tới, còn có kiểu phục vụ tận tình như vậy sao, đây là lần đầu tiên hắn kiến thức.

Hắn lại hỏi:

- Nếu ta ở cách ngươi rất xa, sợ là ngươi cũng không có biện pháp kịp thời chạy tới…

La Bình cười ha hả nói:

- Miêu động chủ quá lo xa, chỉ cần là giao dịch số lượng lớn, thương hội sẽ phái ra cao thủ Hồng Liên hộ tống, nhất định sẽ lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới bên người Miêu động chủ, điểm này không cần nghi ngờ.

- Tốt lắm, nếu như lần sau có giao dịch gì lớn, ta sẽ tìm ngươi.

Miêu Nghị quơ quơ danh thiếp trong tay.

La Bình gật đầu cúi người nói:

- Nhất định nhớ tìm ta, ta nhất định cho Miêu động chủ giá cả ưu đãi nhất.

Mỗi lần giao dịch lớn như vậy có thể hưởng được một số hoa hồng không nhỏ, nhất định phải giữ chân khách hàng lớn như Miêu Nghị, tới cửa phục vụ không đáng kể gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui