Phi Thiên

Ngược lại không phải là hắn có ý định khiến họ nhục nhã, phải tỏ chút thái độ, không thể để cho Vũ Văn Xuyên cho rằng tách bọn họ ra là không được đại nhân bày ra thái độ thờ ơ lẽ nào không phải là như vậy.

- Dương huynh hiểu lầm, gả nữ nhi khóc một chút cũng là rất bình thường. Vũ Văn Sơn liên tục hướng Dương Triệu Thanh chắp tay thở dài, giúp đỡ biện giải, cả vận mệnh gia tộc đều nằm trong tay Miêu Nghị, cũng không dám đắc tội Dương Triệu Thanh, hắn biết rõ Dương Triệu Thanh có sức ảnh hưởng như nào đối với Miêu Nghị, cũng có thể quyết định vận mệnh cả gia tộc bọn họ. Vũ Văn Như Mộng một khi gả đi rồi, chọc tức Dương Triệu Thanh không vui cũng không phải chuyện tốt.

Mẫu thân Vũ Văn Như Mộng cũng phản ứng lại, vội vàng buông nữ nhi ra, lau nước mắt, liên tục nói xin lỗi với Dương Triệu Thanh:

- Dương tổng quản xin đừng lưu tâm, nữ nhi trưởng thành phải lập gia đình. Thiếp thật sự là vui quá, mừng đền chảy nước mắt là mừng đến chảy nước mắt!

Trước khi tới Vũ Văn Xuyên đã nhiều lần dặn dò, hắn lần này thất thế rất khó đông Sơn tái khởi, nếu muốn người một nhà về sau sống sót, tránh ngưu quỷ xà thần đăng môn bới móc, vơ vét tài sản, chịu nhục nhã, phải để nữ nhi thuận lợi gả cho Ngưu Hữu Đức, thành thông gia của Ngưu Hữu Đức thì không ai dám làm phiền họ. Vũ Văn Xuyên nói rất rõ ràng, phải nhịn nhục trước mắt toàn gia trên dưới mới có thể tránh được nổi nhục lớn hơn về sau, ngược lại nếu không có chỗ dựa tương lai nữ nhi này cũng chưa chắc đảm bảo được so với việc gả bừa cho kẻ khác, cân nhắc lợi hại gả cho Ngưu Hữu Đức vẫn là sự chọn lựa tốt nhất. Nói đi nói lại, chỉ có sống sót thì tương lai nói không chừng còn có cơ hội đông sơn tái khởi, không có hiện tại nào có tương lai!

Đồng thời Vũ Văn Xuyên cũng nói, chỉ cần nữ nhi thuận lợi gả cho Ngưu Hữu Đức, sẽ cho nàng ta thành chính thất!

Đây cũng là chuyện tất nhiên, về sau vinh nhục cả gia tộc đều gắn bó trên người nữ nhi này, mẹ đẻ của nữ nhi đương nhiên là được ưu đãi hơn rồi, bên trong Vũ Văn gia đại cục không tránh được sẽ biến động, chỉ sợ ái thiếp bình thường được Vũ Văn Xuyên sủng ái về sau cũng phải đàng hoàng cúi đầu trước nàng, cũng phải cẩn thận từng li từng tí nhìn vẻ mặt mẫu thân Vũ Văn Như Mộng mà sống.

Thiên hạ đại thế trùng trùng điệp điệp, không biết bao nhiều người vận mệnh vì vậy mà đổi thay, nhà thì vui nhà thì buồn.

Vũ Văn Sơn đứng cạnh liên tục gật đầu đỡ lời- Đúng, là vì mừng đến chảy nước mắt!

Cung gia mâu nữ cũng vội vàng bỏ nhau ra, liên tục biện giải. - Có khách viện khác cho mấy vị quý nhân, mời! Dương Triệu Thanh cũng không nhiều lời tự đưa tay mời.....

Hôm qua còn ra vẻ cao quý trước người ta chớp mắt lại rơi vào cảnh khúm núm nịnh bợ, cả viện tân khách chứng kiến màn chua xót này, không biết bao nhiều người thổn thức.

Vũ Văn Sơn vẫn không thể nào đi ra, đi tới cửa lại bị thủ vệ cản quay về, đành phải mau truyền tin cho mẫu nữ Vũ Văn.

Mộng phu nhân thụ giáo, sau khi đi ra và gặp tùy tùng âm thầm nói một tiếng, một gã tùy tùng vội vàng bước lên đến cạnh Dương Triệu Thanh, một chiếc vòng tay trừ vật được nhét vào trong tay Dương Triệu Thanh. Dương Triệu Thanh dừng bước, xoay người nhìn mẫu nữ mấy người, lấy chiếc vòng tay trừ vật ra nói:

- Không cần phải như vậy! Mộng phu nhân vội vàng cười xòa nói:

- Một chút tâm ý nho nhỏ. Như Mộng tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, về sau mong Dương tổng quản bỏ qua, đồng thời giúp đỡ nữ nhi, Vũ Văn Như Mộng vội vàng hành lễ với Dương Triệu Thanh

- Dương tổng quản!

Dương Triệu Thanh khóe miệng giật một cái vội vàng nghiêng người, chắp tay đáp lễ, mặc kệ Vũ Văn Như Mộng về sau có được đại nhân thích hay không, danh phận định rồi chính là đại nhân nữ nhân, nào có đạo lý hạ nhân nhận hành lễ của chủ tử, chuyện này hắn có thể không nhận nổi, mặc dù Miêu Nghị bình thường không cho hắn tự xưng là hạ nhân, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ.

Cung gia bên kia cũng vội vàng học theo, cũng một chút tâm ý nho nhỏ xin Dương Triệu Thanh nhận lấy. Mẫu thân Nghê Thường thử hỏi một câu.

- Dương tổng quản sao không thấy Vân... Sao không thấy phu nhân? Bọn ta tới còn chưa bái kiến, mong Dương tổng quản thay mặt thông báo một tiếng.

Mộng phu nhân cũng liên tục gật đầu.

- Đúng vậy, đúng vậy, ngưỡng mộ phong thái phu nhân đã lâu, về lý nên vào bái kiến.

Không thông báo cho Vân Tri Thu, bọn họ thật sự lo lắng, mọi người đều là nữ nhân, có thể hiểu được nam nhân nạp thiếp khiến nữ nhân không vui, thêm nữa chuyện chưa từng thấy chủ mẫu lộ diện, không biết chủ mẫu thái độ gì, trong lòng rất bất an, huống chi còn nghe nói nữ nhân tái giá này rất biết lấy lòng nam nhân, không biết sau lưng có ý gì, khiến Ngưu Hữu Đức thần hồn điên đảo, được Ngưu Hữu Đức rất sủng ái.

Dương Triệu Thanh mỉm cười nói:

- Phu nhân ra ngoài du ngoạn rồi.

Người hai nhà đối mặt nhìn nhau, lúc này đi du ngoạn? Lừa nhau ư!

Hai nhà đều cho là Vân Tri Thu không muốn gặp các nàng, trong lòng càng lo lắng.

Dương Triệu Thanh vừa nhìn tình huống này, trong lòng hiểu, quà của hai nhà e là không nhận cũng không được, mình nếu không nhận, sợ là không thể làm cho đối phương an tâm, còn không biết phải tặng lại chút gì cho Cung Thiên Thu và Vũ Văn Xuyên, vì chút việc nhỏ mà làm cho phức tạp không đáng, chuyện này tổng quản hắn nhất định phải có chủ kiến với một số việc phải phân rõ cái gì là đại cục.

Sau đó khoát tay một cái cười nói:

- Vậy ta đây cung kính không bằng phụng mệnh, nhị vị tân phu nhân về sau có chuyện gì xin cứ việc phân phó. Nhận lễ này về sau phải nói với Miêu Nghị.

Nhìn thấy thái độ này, nghe nói như thế, người hai nhà thở phào nhẹ nhõm, biết không tặng mất công, vẻ mặt cũng tươi cười, vội và khách sáo biểu thị không dám.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui