Phi Thiên

Hắn vừa tới cửa lớn của vương phủ, hộ vệ đi theo tách ra hai bên canh canh giữ ở bên ngoài.

Từ Đường Nhiên đang định cùng đi vào, ai ngờ Dương Triệu Thanh lại dừng bước xoay người cản hắn, mỉm cười nhắc nhở:

- Từ đại nhân. Vương gia còn có công Vụ phải xử lý!

Từ Đường Nhiên bỗng nhiên dừng bước, tâm tình có

chút xâu hổ. Được được được liên tục gật đầu, ánh mắt lại hướng về Miêu Nghị đang đi vào đên ngoảnh đâu lại cũng không ngoảnh lây một cái.

Dương Triệu Thanh hơi thiếu lễ nghi, bỏ lại Từ Đường Nhiên một mình, cũng đi vào theo.

Từ Đường Nhiên chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn vào trong nội tâm có thể nói như mèo cào, hắn biết sắp chọn chức vị cho nam quân các bên, nhưng một chút tin tức hắn cũng không biết, cũng không rõ Miêu Nghị sắp xếp hắn làm gì.

Thật sự đại sự lần này hắn tham gia rất ít, đại chiến lần này hắn cũng không có lập được chiến công gì, ngoại trừ biết việc Vương gia âm thầm cưới Bàng Quán nữ nhi ra, những thứ khác hắn hoàn toàn không biết, chỉ đến khi lộ ra hắn mới hiểu được là chuyện gì đang xảy ra, vừa khiếp sợ với thủ đoạn của Miêu Nghị, vừa lại lần nữa xác nhận suy đoán của mình, đại nhân quả nhiên không sợ phiền phức lớn, phiền phức càng lớn, leo lên càng nhanh.

Có thể nói Miêu Nghị lần này thật sự leo lên quá nhanh. Trực tiếp từ Đại đô đốc trở thành nam quân chưởng lệnh thiên vương, hắn Từ Đường Nhiên cũng tự biết mình, hắn đã giờ đã ở chỗ này muốn theo đuôi Miêu Nghị leo lên vị trí nguyên soái nghĩ cũng không cần nghĩ đến, hoàn toàn không có khả năng ấy.

Hắn một đời vinh hoa phú quý ở đâu ra chính hắn rõ, hoàn toàn là do bám lấy Miêu Nghị, lần này bị bỏ lại rồi, khoảng cách ngày càng lớn, về sau còn có thể bám lấy hay không là cả vấn đề, bây giờ phía dưới Miêu Nghị người tài ba vô số, chỉ cần không cẩn thận là sẽ bỏ quên Từ Đường Nhiên hắn.

Nếu nói trước đây hắn còn tâm tư nhìn đông ngó tây, bây giờ thực sự là một chút cũng không có. Miêu Nghị đã leo lên địa vị cực cao, chỉ cần không tạo phản, chức quan đã làm tới mức cao nhất, hắn biết rõ giờ này đã không còn ý

niệm gì khác, đời này chỉ cần có thể ôm chặt lấy chân Miêu Nghị vậy là đủ rồi. Mấu chốt là bây giờ chuyện này còn có thể hay không thật sự là một vấn đề, hắn rất là lo lắng đây.

Trong vương phủ tả hữu đình đài lầu các oanh oanh yến yến đi đi lại lại, thưởng thức vương phủ hoa mỹ, đều là thiếp thất mới nhập của Miêu Nghị, sau khi được Diêm Tu kiểm tra không vấn đề gì đều đã dời vào ở, đều có biệt viện của mình. Hiện nay vào ở mới có một số ít, còn lại Diêm Tu vẫn còn đang âm thầm kiểm tra. Mà đã vào ở căn bản đều không biết Miêu Nghị, rất nhiều người ngay cả Miêu Nghị cũng chưa từng gặp, ngược lại từng gặp Dương Triệu Thanh, dù sao Dương Triệu Thanh cũng coi là có lễ nghĩa trước mặt các nàng.

Lúc này Dương Triệu Thanh đi sau một người đàn ông, xem thái độ đi sau của Dương Triệu Thanh, không cần đoán cũng biết trước mặt hắn chính là Miêu Nghị, mọi người không khỏi xoay người lại nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị, phát hiện anh khí bừng bừng khí thế phi phàm, nhất thời an tâm, dù sao bề ngoài của nam nhân cũng là một tiêu chuẩn của nữ nhân để xem có chấp nhận hay không.

Nhìn tuổi còn trẻ, tướng mạo khá tốt, quyền thế lớn như vậy, có người tự động lòng, thầm nghĩ không biết lúc nào có thể gặp mặt hắn. Nhà các nàng sớm đà dặn dò qua, nếu có thể được Miêu Nghị sủng ái, nhà các nàng sẽ có cơ hội đông sơn tái khởi, người gánh vác cả gia tộc tiền đồ, dù cho không tình nguyện cũng phải nghĩ xem làm như thế nào để lấy lòng hắn, trước mắt tựa hồ không có cơ hội tới gần, bên này tạm thời còn không cho phép các nàng tự ý đi ra khỏi biệt viện của mình để đi dạo trong Vương phủ.

Cung Nghê Thường và Vũ Văn Như Mộng cùng đi, lại đồng bệnh tương liên, thân phận địa vị lại tương đương, ở đây không có người quen, hai người bây giờ đã thành bằng hữu, lúc này đang ở lầu một dựa vào lan can phiền muộn to nhỏ, cũng chú ý tới Miêu Nghị.

Không giống với người khác, Miêu Nghị mang cho hai người chính là cảm giác sợ hãi, các nàng vĩnh viễn sẽ không quên lúc mới gặp Miêu Nghị lạnh lùng vô tình ra sao, càng sẽ không quên đêm động phòng ngồi bao lâu cũng không thấy bóng người Miêu Nghị, cuối cùng là mẹ của các nàng giúp các nàng bỏ khăn đội đầu của cô dâu an ủi họ quên đi, lúc đó hai đôi mẫu nữ khóc rối tinh rối mù, phụ mẫu rời đi, để lại các nàng cô đơn ở chỗ này, hai người bọn họ chỉ có thể kết bạn để làm tiêu tan bất an và sợ hãi trong lòng đối với tương lai bất định.

Miêu Nghị tâm tư một chút cũng không dành cho các nàng. Tiến thẳng đến bên trong.

Bên trong sảnh chính, Dương Khánh lần nữa lộ diện, chắp tay chờ đón nói:

- Chúc mừng Vương gia!

Miêu Nghị cười cười đi vào trong phòng, xoay người đứng ngay ngắn, đột nhiên hướng về phía Dương Khánh thở dài nói:

- Lần này có thể thuận lợi có được địa bàn nam quân, toàn bộ là nhờ liên hoàn diệu kế của tiên sinh, công lao của tiên sinh quá lớn, trước tiên tại đây ta xin cám ơn, tương lai nhất định sẽ hậu báo!

Dương Khánh vội vàng cúi người hoàn lễ nói:

- Vương gia quá khiêm nhượng, Dương Khánh chỉ là đánh trận trên giấy, nói cho cùng vân là Vương gia tự mình làm nên.

Khách khí là một mặt, hắn cũng không muốn kéo công lao này về mình.

Miêu Nghị cũng không lôi thôi với hắn, trầm ngâm nói:

- Phiền phức không ít!

Dương Khánh cười nói:

- Mọi việc có lợi có hại... ít nhất... ra vào Hoang cổ tử địa đã nằm trong tay vương gia, Luyện ngục minh đạo cũng được Vương gia đả thông.

Miêu Nghị quay người ngồi xuống nói:

- Xảy ra chút phiền toái, Thanh Chủ muốn cho Thanh Nguyên Tôn tiếp nhận chức U Minh Tổng đốc phủ.

- Thanh Nguyên Tôn? Dương Khánh khẽ ngây người, giơ tay lên vỗ xuống trán... ai da một tiếng.

- Là ta tính sai, làm sao lại quên tên tiểu tử kia, để cho Thanh Nguyên Tôn tiến vào thật là bước cờ diệu kỳ, không ngoài dự liệu, Thanh Chủ sẽ phải trực tiếp điều khiển một nhóm quân cận vệ chuyển thành Đại Quân U Minh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui