Phi Thiên

Ngay cả cận vệ quân đi theo Thanh Nguyên Tôn ánh mắt nhìn Miêu Nghị cũng hơi khác thường, một cảm giác im lặng khác thường.

- Hai người nhìn nhau, tựa hồ đều đang gì đó, cuối cùng vân là Miêu Nghị hạ thấp tư thế chắp tay nói:

- Điện hạ, đi đường cực khổ rồi. Thanh Nguyên Tôn lúc này mới chắp tay nói:

- Bái kiến Vương gia! Vương gia nói quá lời, không vất vả bằng Vương gia.

Trong lời này tại sao nghe được có ý châm chọc. Miêu Nghị khóe miệng lộ ra vẻ nghiền ngẫm.

Đám người Dương Triệu Thanh đứng cạnh nhìn về phía Thanh Nguyên Tôn ánh mắt lạnh lùng, trước mặt mọi người châm biếm Vương gia, nói là nhục nhã cũng không quá đáng.

Từ Đường Nhiên đứng cạnh vẻ mặt lộ rõ ra vẻ oán giận, hắn quyết tâm muốn ôm lấy chân Miêu Nghị, nên cũng không khỏi tỏ thái độ rõ ràng như thế. Sở dĩ dám biểu hiện rõ ràng như thế cũng là bởi vì Miêu Nghị có thực lực đối kháng với thiên đình. Miêu Nghị hôm nay có thực lực đấu với Thanh Chủ. Từ Đường Nhiên hắn đương nhiên không cần thiết sợ Thanh Nguyên Tôn.

- Mời!

Miêu Nghị tựa hồ không chú ý, xoay người nhường đường, tự tay mời.

- Vương gia có thể không soát người cho ta vào, đã là vinh hạnh của bản Đốc, nào dám chưa soát người đã vào vương phủ. Thanh Nguyên Tôn rõ ràng không nề mặt Miêu Nghị, lấy ra một miếng ngọc điệp nói:

- Lần này tới ta tiện đường chuyển phúc đáp tấu chương của bệ hạ cho vương gia, bản Đốc còn phải tới U Minh Tổng đốc phủ tiếp quản, nên không lưu lại làm phiền Vương gia nữa, cũng xin Vương gia và U Minh Tổng đốc phủ bên kia nói trước một câu.

Dương Triệu Thanh tiến lên nhận ngọc điệp trong tay hắn, kiểm tra qua xác nhận không thành vấn đề xong, hướng Miêu Nghị gật đầu.

- Đã vậy, cung kính không bằng tuân mệnh, điện hạ xin cứ tự nhiên. Miêu Nghị đưa tay ý bảo tùy ý, ánh mắt rơi vào hán tử bên cạnh Thanh Nguyên Tôn, đã sớm chú ý tới người này ánh mắt nhìn mình có chút bất thiện, hỏi:

Vị này chính là người mới nhậm chức U Minh Phó Tổng Đốc Vương Định Triều, Vương huynh đệ?

- Chính là Vương mổ!

Vương Định Triều chắp tay nói:

- Bái kiến Vương gia!

Miêu Nghị gật đầu:

- Luyện ngục từ biệt, bao năm không gặp, Vương huynh phong thái vân nổi tiếng như trước, thật đáng mừng!

Vương Định Triều lạnh lùng đáp lại:

- Không so được với phong thái của Vương gia còn hơn năm đó!

- Hỗn láo!

Từ Đường Nhiên nộ quát một tiếng.

Miêu Nghị khẽ ngăn hắn lại, cười nói:

Đều cùng ở gần đây, điện hạ và Vương huynh nếu rảnh có thể tới thường xuyên.

- Cáo từ!

Thanh Nguyên Tôn chắp tay, dẫn nhân mã bay vút lên trời.

Từ Đường Nhiên lúc này tiến tới bên cạnh Miêu Nghị.

- Vương gia, chuyện này Thanh Nguyên Tôn có chút không biết trời cao đất rộng, sao không dạy dỗ hắn chút?

- Không đáng so đo với bọn họ, Miêu Nghị nhận ngọc điệp Dương Triệu Thanh đưa tới phân phó một tiếng.

- Thông tri Long Tín, đối phương nếu như nói năng lỗ màng, nhẫn nhịn một chút, sau khi chuyển giao Tổng đốc phủ đem nhân mã mau chóng rút khỏi, không được để xảy ra xung đột.

- Vâng!

Dương Triệu Thanh đồng ý làm theo.

Từ Đường Nhiên nhìn ngọc điệp trong tay Miêu Nghị, xung quanh không ít người ánh mắt cũng rơi vào khối ngọc điệp này, đại khái đều đoán được đồ vật này quyết định tiền đồ của rất nhiều rất nhiều người.

Miêu Nghị cũng kiểm tra một hồi ngọc điệp. Sau đó đưa mắt nhìn Từ Đường Nhiên, nói:

- Ngươi tới đây!

- Vâng!

Từ Đường Nhiên lập tức vui vẻ đi theo vào trong Vương phủ.

Hai người tản bộ trên quảng trường rộng lớn ở bên ngoài chánh điện. Từ Đường Nhiên vẻ mặt tươi cười, cúi đầu khom lưng đi theo bên cạnh, cần thận từng li từng tí quan sát biểu cảm của Miêu Nghị.

- Linh Lung liên lạc Vương phi nói chuyện của ngươi, hi vọng có thể cho ngươi một cơ hội. Miêu Nghị mở lời.

Từ Đường Nhiên nhất thời khẩn trương, trước đó hắn nói mặc dù nói cảm thấy Vân Tri Thu sẽ không can dự việc này, nhưng vẫn không nhịn được thử một chút, dù sao cũng là một con đường, sao có thể dễ dàng buông tha, nên hắn để Tuyết Linh Lung tìm Vân Tri Thu nhờ nói giúp. Hắn nuốt nước miếng, giả vờ tức giận nói:

- Nữ nhân này thật sự là không hiểu chuyện, chuyện lớn như vậy lẽ nào nàng có thể tham dự, thuộc hạ về nhất định giáo huấn nàng!

Miêu Nghị lẽ nào không không biết tâm ý hắn, nói:

- Linh Lung làm như vậy cũng không có gì sai, ngươi đã có tâm làm việc cho bản Vương, bản vương đương nhiên sẽ cho ngươi cơ hội. Nhưng có một điểm ngươi cũng nên hiểu, tu vi của ngươi hiện nay cũng chỉ thích hợp với vị trí Đô thống, nếu đề bạt quá mức người khác biết sẽ có ý kiến, ngươi nói xem phải không?

Từ Đường Nhiên mắt lộ ra chút buồn bã, có chút đau thương, trước đây mình mỗi lần đều tiến bộ từng bậc, lần này rốt cục bị tụt xuống rồi, nhưng lại đành xấu hổ cười gật đầu nói:

- Vương gia nói rất đúng, ty chức nghe vương gia phân phó.

Miêu Nghị nói:

- Nhưng Vương phi nói cũng có lý, bản vương sau khi cân nhắc nghĩ ra vài biện pháp điều hòa, nam quân thập bát lộ Hầu vị có thể cho ngươi một chỗ!

Từ Đường Nhiên sửng sốt, chợt mừng rỡ như điên, mặt mũi gì nữa, quỳ sụp xuống đất, liên tục dập đầu, nức nở nói:

- n tái tạo của Vương gia, ty chức muôn lần chết khó lòng báo đáp!

Miêu Nghị chịu không nổi dáng bộ này của hắn động một chút là quỳ xuống khóc, nói:

- Còn có thể tử tế nói chuyện hay không? Ngươi còn như vậy, vậy chuyện này coi như thôi vậy.

Từ Đường Nhiên vội vãng bò dậy, lau nước mắt nói:

- Vương gia, ty chức không có ý gì khác, ty chức là quá kích động, trong chốc lát kích động mà thôi!

Không kích động mới lạ. Miêu Nghị leo lên trên vị trí nguyên soái là một trường hợp đặc biệt, những người khác tu vi không đến hiển thánh cảnh giới muốn ngồi vào vị trí Hầu vị căn bản là chuyện không thể, tin tức này một khi truyền đi, hắn Từ Đường Nhiên quả thật phong quang vô hạn, đứng hàng triều đình Hầu gia, không biết bao nhiêu người ước ao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui