Phi Thiên

Lúc La Song Phi chuẩn bị ném trái nho vào miệng mình chợt sững lại, quay đầu lại nhìn cánh tay ngọc đang choàng trên vai mình, mới cười hì hì đưa trái nho lên miệng Tiếu Tiếu.

Đôi môi đỏ mọng của Tiếu Tiếu hé ra, lệ ra hàm răng như bạc vụn cắn trái nho nuốt vào miệng, còn đưa ra đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm đầu ngón tay La Song Phi.

Miêu Nghị cùng Hoắc Lăng Tiêu đồng thời cơ mặt giật giật, La Song Phi lại cười giống như hồ ly trộm gà, đưa tay ra lấy một chùm nho, ngắt từng trái một ném vào miệng vô cùng thích chí, thỉnh thoảng lại đút một trái vào miệng Tiếu Tiếu.

- Tiếu Tiếu cùng Đại ca là…?

Miêu Nghị nhìn Hoắc Lăng Tiêu thỉnh giáo. Hắn có hơi không hiểu quan hệ giữa Hoắc Lăng Tiêu cùng Tiếu Tiếu, nếu thật là nữ nhân của Hoắc Lăng Tiêu, vì sao lại thân mật với La Song Phi trước mặt mọi người như vậy?

- Như vậy cũng không biết sao?

La Song Phi vừa nhai vừa trừng hắn một cái, sau đó mạnh dạn ôm lấy eo thon của Tiếu Tiếu, cười hắc hắc hỏi:

- Tiếu Tiếu là nghệ danh của nàng phải không?

Tiếu Tiếu dựa vào người y, hài hước nói:

- Theo ngươi thì sao?

- Ha ha, ta cũng biết rồi.

La Song Phi chậc chậc thành tiếng nói:

- Không hổ là đô thành Thìn lộ, cô nương xinh đẹp trong chốn lầu Tần gác Sở như vậy vô cùng hiếm thấy. Chẳng hay náo thân ở nhà nào, hôm nào ta sẽ tới ủng hộ?

Tiếu Tiếu lắc đầu trêu đùa:

- Không nói cho ngươi biết.

Hoắc Lăng Tiêu ho khan một trận, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Miêu Nghị cũng lộ vẻ bừng tỉnh ngộ, thì ra nữ tử Tiếu Tiếu này là kỹ nữ chốn thanh lâu.

Ai ngờ La Song Phi kéo Tiếu Tiếu tới ôm một cái, vật nàng ngã xuống trên đùi mình, nâng cằm nàng lên hỏi:

- Đại gia chính là hào khách, thưởng vàng là chuyện thường, bỏ lỡ chẳng phải đáng tiếc lắm sao?

Tiếu Tiếu a một tiếng:

- Vậy sao?

- Đi!

La Song Phi đẩy Tiếu Tiếu đứng lên:

- Đi múa một bài, hát một khúc cho đại gia thưởng thức, đại gia sẽ có trọng thưởng.

- Ha ha!

Tiếu Tiếu khom lưng vỗ án, sau đó ngửa mặt cười dài, cười nghiêng cười ngửa, lại cúi đầu lắc đầu, mái tóc dài như thác đổ xõa xuống bờ vai.

- Sao hả, sợ đại gia không trả nổi hay sao?

La Song Phi giả vờ cả giận nói.

Tiếu Tiếu khoát tay áo một cái, uốn người đứng lên, kéo vạt quần đi tới giữa thyền. Dáng người phô bày đường cong tuyệt mỹ không bút nào tả xiết, ánh mắt mê ly nhìn ra màn đêm sáng ánh đèn bên ngoài màn lụa trắng bay phất phơ.

Phía sau tấm bình phong trên thuyền thình lình vang lên tiếng nhạc réo rắt du dương, sau đó là một tràng tiếng tiêu u uất nỉ non chậm rãi vang lên. Tiếu Tiếu đã bắt đầu có động tác, hai tay giơ lên cao, eo ngửa về phía sau, chậm rãi xoay tròn, trường quần cũng bay lên phất phơ theo nàng xoay người.

Tay của Hoắc Lăng Tiêu bưng chén rượu cứng đờ, trợn mắt há mồm, tựa hồ không nghĩ tới Tiếu Tiếu thật sự ca múa.

Dáng múa của nàng có thể nói là vô cùng ưu mỹ, nhất là mỗi khi xoay tròn, quần bay phấp phới để lộ đôi chân trần trắng nõn, khiến cho Miêu Nghị nhìn không chớp mắt.

- Hay!

La Song Phi cũng lớn tiếng vỗ tay khen hay, thuận tay ném một nắm kim tinh lên bàn, thật sự là có thưởng.

Khi tiếng đàn trở nên biến ảo xa xăm, vũ khúc của Tiếu Tiếu cũng trở nên mê ly huyền ảo như tiên. Trong lúc nàng múa phất tay áo, gió thổi mái tóc dài rối bời, ánh mắt mê ly chậm rãi nhìn về phía ống tay áo đã tuột xuống tới tận đầu vai, để lộ hai cánh tay trắng nõn như ngó sen, môi đỏ mọng khẽ mở, tiếng hát mờ ảo.

Thời gian không hề quay lại nữa, không hề quay lại nữa...

Hồng nhan sẽ không già, sẽ không già...

Tiêu dao ở hồng trần, ở hồng trần...

Kẻ theo đuổi giấc mơ tận chân trời góc biển…

Khúc nhạc tuyệt vời hoành tráng, tiếng hát lại trong trẻo thánh thót, hay tới cực điểm, khiến cho tâm thần người nghe hoảng hốt, tiếng hát uyển chuyển toát ra vẻ tang thương thấm vào tận tâm can. Khiến cho ba người đang ngồi nghe ngây người không nhúc nhích, đưa mắt nhìn chằm chằm thân hình tuyệt mỹ kia đang ca múa, nhìn chằm chằm tứ chi như ngọc thỉnh thoảng lộ ra dưới lớp trường quần bay phất phới.

Cảnh tượng này vô cùng tuyệt diệu, khiến cho người ta kềm lòng không được phải tập trung tinh thần say sưa quan sát, trong đầu loáng thoáng tựa hồ thấy một bóng người từng trải tang thương không biết về đâu, không biết là nam hay nữ, hoặc giả là mình.

Khúc nhạc ngừng lại không biết lúc nào, Tiếu Tiếu đứng yên tại chỗ, đầu đầy tóc xanh và trường quần màu vàng sáng làm nổi bật nhau, ánh mắt mê ly quyến luyến không thôi quan sát màn đêm bên ngoài.

Mọi người phục hồi tinh thần lại mới phát hiện đã hết một khúc hát, La Song Phi đứng lên lớn tiếng vỗ tay:

- Hay, hay lắm, hát hay, múa cũng hay!

Hoắc Lăng Tiêu cùng Miêu Nghị cũng kìm lòng không đặng đứng lên vỗ tay.

Ánh mắt Miêu Nghị không rời khỏi thân hình tuyệt mỹ của Tiếu Tiếu, cất lời khen ngợi:

- Hay thật, lần đầu tiên được xem ca múa động lòng người như vậy, không uổng công tới Ngọc Hồ này.

Thiên nhi và Tuyết nhi cũng thường triển lộ tài ca múa cho hắn thưởng thức, nhưng hắn không thể không thừa nhận, hai nàng không cùng đẳng cấp với Tiếu Tiếu. Khoan nói những thứ khác, chỉ riêng tài ca múa Thiên nhi và Tuyết nhi đã không thể nào so sánh được.

Tiếng vỗ tay của Hoắc Lăng Tiêu hơi nhỏ một chút.

Tiếu Tiếu nghe tiếng quay đầu lại nhìn ba người với dáng vẻ vân đạm phong khinh, khẽ cười ngọt ngào một tiếng, toát ra phong vận vô cùng.

- Thưởng!

Miêu Nghị ném ra mấy nắm kim tinh lớn loảng xoảng trên bàn.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên có người kêu to:

- Dừng thuyền, dừng lại!

Mấy người nghiêng đầu nhìn ra, chiếc thuyền mà bọn Miêu Nghị thuê đang chạy song song bên cạnh, bọn Điền Thanh Phong trên thuyền cũng có thể nói là được hưởng lây diễm phúc xem Tiếu Tiếu ca múa.

Ai ngờ một chiếc khoái thuyền treo đèn lồng chữ Đốc chạy nhanh tới chặn đường, mấy tên tu sĩ đeo lệnh bài chữ Đốc ngang hông đứng ở đầu thuyền, bên cạnh có một tên tu sĩ nơm nớp lo sợ không đeo lệnh bài đột nhiên chỉ về phía Lâm Bình Bình đứng lẫn trong đám Điền Thanh Phong:

- Chính là ả, chính là bọn họ.

Tu sĩ Đô Đốc phủ trên mũi thuyền lập tức lệnh cho Điền Thanh Phong dừng thuyền lại.

Bọn Điền Thanh Phong thấy người của Đô Đốc phủ, có thể nói là có tật giật mình vô cùng kinh hãi. Nếu bọn họ nhớ không lầm, tên tu sĩ nơm nớp lo sợ bên cạnh đám tu sĩ Đô Đốc phủ kia chính là một tên tán tu từng bị Lâm Bình Bình đuổi đi trên Phương Thốn đảo ngày trước.

Sau khi quát dừng cả hai chiếc thuyền lớn nhỏ đang chạy song song, năm tên tu sĩ Đô Đốc phủ dẫn theo tên tán tu kia bay qua rơi vào mũi thuyền Điền Thanh Phong, một tên hán tử cầm đầu quét nhìn mọi người một lượt, hỏi tán tu bên cạnh:

- Có xác nhận là bọn họ không?

Tán tu kia gật đầu một cái, vừa nhìn thấy Miêu Nghị và La Song Phi trên thuyền lớn lập tức đưa tay chỉ:

- Còn có hai người bọn họ nữa.

Ngày đó ở trên Phương Thốn đảo, Miêu Nghị đi đầu, mà dung mạo La Song Phi cũng khá kỳ dị, rất dễ dàng khiến cho người ta nhìn qua lập tức có ấn tượng rất sâu, nhận ra ngay tức khắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui