Phi Thiên

Nàng cất vào năm mươi kim tinh, lấy khăn tay lụa ra gói năm mươi kim tinh còn lại, đứng dậy rời đi tiểu viện.

Khi nàng vượt qua một cây cầu đá, rẽ vào một con hẻm nhỏ, đi tới tửu điếm mà con rể con gái mình đang buôn bán, con rể đang quét dọn trong điếm thấy nàng tới, không khỏi nhướng mày.

Con rể lắc đầu thở dài:

- Ta nói không sai chứ, đã nói lần đó dẫn khách tới không phải là không công. Hồng Hồng, ta bảo nàng chuẩn bị tiền trước không sai chút nào phải không?

Nữ nhi cắn cắn đôi môi, bước nhanh đi ra phía sau quầy lấy một cái túi nhỏ trở ra, ném lên trên bàn, cũng không nhìn Lâm Bình Bình, quay đầu nói:

- Đem đi đi.

Lâm Bình Bình không cầm số tiền này, mà tỏ vẻ nghiêm nghị đứng thẳng nói:

- Hai người các con tới đây, ta có chuyện muốn nói.

Hai vợ chồng nhìn nhau, hôm nay phát hiện nàng nói chuyện với giọng khác hẳn ngày thường. Về danh phận đại nghĩa vẫn còn đó, rốt cục hai người cũng cau mày đi tới, con rể thử hỏi một câu:

- Ngài chê ít sao?

Lâm Bình Bình trịnh trọng báo cho hai người:

- Ta biết các con kinh doanh tửu điếm này không dễ dàng, làm ăn không thể nào khá lên được, chẳng qua là miễn cưỡng kiếm sống nuôi thân, nhưng hẳn là các con cũng đã biết vấn đề nằm ở chỗ nào. Chuyện lần trước các con cũng nhìn thấy, thức ăn các con làm ra thật sự không ra gì, khách nhân hết sức không hài lòng. Ta đề nghị các con hãy tạm thời dừng việc làm ăn lại, trước hết hãy đi học nghề cho giỏi, sau đó trở về mở cửa kinh doanh buôn bán trở lại cũng không muộn.

Nữ nhi lập tức đáp lại:

- Bà nói thì thật dễ dàng, nếu đóng cửa điếm, chúng ta biết lấy gì ăn uống? Hàng ngày chúng ta còn phải tốn thời gian cung cấp nguyện lực, không giống như bà ngày ngày rảnh rỗi lang thang khắp nơi, làm sao có thời giờ đi học nghề. Bà không có chuyện gì xin ít đến điếm chúng ta đòi tiền một chút, chúng ta không dám đóng cửa, không thể nào đóng được!

Lâm Bình Bình móc khăn tay ra, đặt lên bàn mở ra, lộ ra năm mươi kim tinh hết sức bắt mắt, hai vợ chồng nhìn chằm chằm ngây ngẩn cả người.

- Số tiền này hẳn có thể chống đỡ cho các con đóng cửa điếm một thời gian, các con hãy tự lo lấy!

Lâm Bình Bình không nói thêm gì, nói xong xoay người đi, không cần cúi gằm đầu đi ra cửa như những lần trước đây, mà là ngẩng đầu ưỡn ngực.

Qua bao nhiêu năm như vậy, kể từ sau khi nữ nhi lập gia đình, rốt cục lần đầu tiên nàng lấy danh dự của mẫu thân dạy dỗ cho con mình. Nàng đi trên đường lòng thầm thoải mái, mắt chứa chan đầy lệ.

Đôi phu thê còn lại trong điếm nhìn số tiền trên bàn ngơ ngác nhìn nhau. Năm mươi kim tinh tương đương với năm mươi vạn bạch tinh, đối với người bình thường là một khoản tiền lớn, đủ cho bọn họ sống khá lâu mà không cần phải làm gì.

-----------

Hơn hai mươi kỵ sĩ về đến cảnh nội Trấn Ất điện, Miêu Nghị bèn chia tay với bọn Điền Thanh Phong đường ai nấy đi. Bọn Điền Thanh Phong phải trở về Lam Ngọc môn phục mệnh, đồng thời Miêu Nghị cũng chuyển lời nhắn để bọn họ mang về cho Đồng Nhân Mỹ.

Hai bên vừa chia tay, Miêu Nghị lại dẫn La Song Phi bôn ba liên tục mấy ngày, chạy suốt không ngừng, rốt cục trở lại Đông Lai động.

Tu sĩ giữ cửa thấy hắn từ xa tự nhiên sẽ không ngăn trở, lúc Miêu Nghị dẫn La Song Phi xông vào, còn ôm quyền hành lễ hô Đại nhân.

Miêu Nghị chẳng qua chỉ khẽ gật đầu, đi tới cửa hông trạch viện phía sau đại điện nhảy xuống long câu dẫn La Song Phi đi vào.

Tuyết nhi nghe được động tĩnh đi ra vừa thấy vui mừng la lên:

- Đại nhân về rồi, Đại nhân về rồi!

Rất nhanh Thiên nhi cũng chạy ra, hai người quấn quít bên cạnh Miêu Nghị tíu tít một hồi, vui mừng vô kể.

La Song Phi theo sau Miêu Nghị quan sát kỹ hai nữ tử, chợt lên tiếng hỏi:

- Hai người này là thị nữ thiếp thân của ngươi ư?

Miêu Nghị Đi vào phòng khách trong nhà ngồi xuống, gật đầu giới thiệu:

- Đây là Thiên nhi, đây là Tuyết nhi, vị này là La Song Phi, sau này sẽ là người trong động chúng ta.

Thiên nhi Tuyết nhi chào hỏi ra mắt, ai ngờ La Song Phi hừ lạnh nói:

- Thị nữ thiếp thân xấu như vậy sao, thật là xấu hổ với mọi người, làm nhục thân phận của ngươi. Đại nhân, ta khuyên ngươi nên đổi người khác, để ta tìm hai tên khác xinh đẹp hơn cho ngươi.

Có chuyện gì vậy… Thiên nhi cùng Tuyết nhi trong nháy mắt sợ ngây người, cũng không biết lời La Song Phi có bao nhiêu tác dụng đối với Miêu Nghị. Nhưng y có thể nói ra lời này trước mặt Miêu động chủ, hẳn là quan hệ không phải là tầm thường. Tóm lại hai người giống như gặp phải ngũ lôi đánh trúng đầu, niềm vui vì chủ nhân trở về trong nháy mắt hoàn toàn biến mất, tỏ ra vô cùng kinh hoảng, căng thẳng nhìn chằm chằm Miêu Nghị.

Miêu Nghị đã sớm quen với chuyện La Song Phi thường hay nói hươu nói vượn, bất quá không ngờ rằng tên này lại nói tới thị nữ mình, không khỏi sửng sốt.

Sau khi định thần lại mới giật mình kinh hãi, nhớ tới tính tình sắc lang của tên này, sa sầm sắc mặt:

- Ta cảnh cáo ngươi, tới Đông Lai động tốt nhất thu liễm tính cướp phỉ của ngươi lại, tôn kính hai nàng một chút. Nếu có chỗ nào dám bất kính với họ, đừng trách ta không khách sáo!

- Ha ha! Chớ khẩn trương, ta chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi.

La Song Phi nháy nhó với hai nha đầu, miệng huýt sáo:

- Giỡn thôi mà…

Ánh mắt của y toát ra vẻ dâm đãng tà ác, khiến cho hai nàng cảm thấy căng thẳng trong lòng.

- Bảo bọn Diêm Tu tới đại điện gặp ta.

Tạm thời không nói chuyện này nữa, Miêu Nghị phất tay, trước hết xử lý công vụ trong thời gian hắn rời đi quá lâu.

Tuyết nhi lập tức lĩnh mệnh bước nhanh rời đi, Thiên nhi đi theo sau lưng Miêu Nghị tới đại điện, La Song Phi hết nhìn Đông tới nhìn Tây ở phía sau thỉnh thoảng huýt sáo.

Không bao lâu ngoại trừ người có chuyện, bọn Diêm Tu đã tụ tập đông đủ trong đại điện.

La Song Phi bên cạnh vừa thấy tình hình Đông Lai đại điện lập tức vui vẻ, vuốt vuốt chòm lông trên nốt ruồi đen, cảm thấy thú vị. Một động lại có nhiều người như vậy, động chủ đứng phía dưới hồi báo, mã thừa ngược lại ngồi ở vị trí động chủ hỏi han ra lệnh, không hợp với lẽ thường, thật sự rất thú vị.

- Không cần nói chuyện thường ngày, ta tin tưởng lão có thể xử lý tốt.

Miêu Nghị giơ tay lên bảo Diêm Tu dừng lại, hỏi:

- Không có chuyện gì khác chứ?

- Hết thảy bình thường.

Diêm Tu trả lời.

- Thuộc hạ có lời muốn nói.

Lại Vũ Hàm đột nhiên bước ra khỏi hàng ôm quyền.

Miêu Nghị gật đầu một cái, Lại Vũ Hàm lập tức kể lại một lượt chuyện lần trước đi Trấn Hải sơn bị Công Tôn Vũ ức hiếp, Diêm Tu lộ vẻ rất lúng túng.

Thân thể Miêu Nghị ngồi ở trên cao hơi nghiêng về phía trước, cau mày hỏi:

- Công Tôn Vũ biết ta không có ở Đông Lai động sao?

- Cũng không biết.

Lại Vũ Hàm suy nghĩ một chút lại đáp:

- Không thể xác định.

Miêu Nghị lại hỏi:

- Chẳng lẽ Trường Thanh động cũng có tu sĩ cấp Thanh Liên?

- Hẳn là không có.

Chỉ là một động phủ nho nhỏ, có mấy nơi có thể nuôi nổi tu sĩ Thanh Liên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui