Phi Thiên

Hùng Kỳ có vẻ hơi do dự, lấy ra tinh linh liên hệ Yêu Tăng, đem ý tứ Miêu Nghị chuyển cáo lại, sau khi được đến sẽ hồi phục, tiếp tục khống chế Lâm Ngạo Tuyết bước lên trước.

Bên kia Yêu Tăng Nam Ba đã đồng ý với lời của Miêu Nghị, rốt cuộc đã trồng xuống Yêu chủng trong người Lâm Ngạo Tuyết, nếu Ngưu Hữu Đức thật không để ý Lâm Ngạo Tuyết chết sống, cũng không cần kì kèo như thế làm gì, cho nên hắng là tương đương có bảo chứng.

Yêu Tăng lợi dụng Phi Hồng tạo áp lực cho Miêu Nghị để thúc thành giao dịch, mà Miêu Nghị lại lợi dụng tâm thái bách thiết giành được huyết liên của Yêu Tăng để thúc thành phương thức giao dịch mà hắn muốn.

Lúc tới gần đối phương, Hùng Kỳ làm phép vỗ nhẹ một chưởng lên lưng Lâm Ngạo Tuyết, chính thức kích phát Yêu chủng trong thể nội nàng, đồng thời khiến Lâm Ngạo Tuyết dần tỉnh lại, cũng bị một chướng này đẩy bay về phía Miêu Nghị.

Thanh Nguyệt chợp mắt vọt đến trước mặt Miêu Nghị, tiếp lấy Lâm Ngạo Tuyết, đồng thời phòng ngừa có trá, rốt cuộc Yêu Tăng thiện ở khống chế người khác.

Một tay tiếp lấy Lâm Ngạo Tuyết, đồng thời Thanh Nguyệt vung tay còn lại lên, lập tức xông ra mấy người, trực tiếp khống chế lấy Hùng Kỳ.

Lâm Ngạo Tuyết tỉnh lại mờ mịt nhìn chung quanh, thần sắc có chút hoảng sợ.

Xác nhận pháp lực Lâm Ngạo Tuyết đúng là đã bị khống chế, Thanh Nguyệt mới giao Lâm Ngạo Tuyết cho Miêu Nghị. Miêu Nghị lập tức chế trụ cổ tay Lâm Ngạo Tuyết, làm phép tra tìm tình hình trong thể nội nàng.

Hùng Kỳ đã bị khống chế lớn tiếng nói:

- Ngưu Hữu Đức, còn không để người của ngươi nhường đường? Ta nói cho ngươi, độc trong thể nội này không được kéo dài quá lâu!

Miêu Nghị căn bản không để ý đến y, tiếp tục ngưng thần tra tìm, rất nhanh phát hiện bắt đầu từ vị trí xương sống của Lâm Ngạo Tuyết, có một màu xanh mơn mởn đang dần lan ra, thuận theo máu thịt Lâm Ngạo Tuyết khoái tốc tràn đến các nơi. Mà nhục thân Lâm Ngạo Tuyết tựa hồ cũng có phản ứng, như hỏa diễm thiêu đốt, nhiệt độ cơ thể dần thăng cao, gò má sôi nóng phát hồng, trên mặt dần lộ ra thần sắc đau đớn.

Phản ứng đầu tiên của Miêu Nghị chính là làm phép áp chế nhưng sợi màu xanh kia khuếch tán, những thứ này lan tran trong máu thịt, tựa hồ không cắt bỏ máu thịt thì không cách nào ngăn trở nó lây nhiễm. Miêu Nghị lại tấn tốc thi triển Tinh hỏa quyết, một đạo tâm diễm chui vào thể nội Lâm Ngạo Tuyết, quét qua máu thịt trong người nàng, thanh lọc lục sắc lan tràn trong máu thịt, lập tức át chế xu thế lan tran, thiêu ra hơi khí xám trắng, một đường bốc ra bên ngoài.

Thấy có hiệu quả, lần nữa thêm lớn cường độ tâm diễm rót vào, đoàn đoàn vây quanh lục sắc, tận lượng không thương đến nhục thân Lâm Ngạo Tuyết, đem lục sắc thiêu cháy áp súc.

Lúc này Miêu Nghị mới giương mắt quát lớn:

- Bắt lại!

Trước đó hắn không biết Yêu chủng là độc gì, chưa từng tiếp xúc qua, không biết rõ tình huống, bởi thế vừa bắt đầu liền không dám khinh cử vọng động, thẳng đến xác nhận chính mình có thể giải trừ độc nay, mới hạ lệnh động thủ. Nếu không thể tự mình giải độc, Miêu Nghị cũng chỉ đành để đối phương cầm theo đồ vật mang đi.

Thanh Nguyệt vung tay phát ra tín hiệu, đội nhân mã đang ngăn đường lập tức động thủ, Phá Pháp cung đột nhiên cùng bắn, động thủ liền là sát chiêu!

Mắt thấy đồng hành sa vào sát cảnh, Hùng Kỳ giận dữ hét:

- Ngưu Hữu Đức, người dám lật lọng!

May mắn độc vật trong thể nội Lâm Ngạo Tuyết mới vừa khuếch tán, nếu không sợ là phai phí một phen công phu, sau khi khu trục xong chút dư độc cuối cùng, Miêu Nghi mới thu hồi tâm diễm, âm thầm thở phào một hơi, lấy ra một viên dược hoan không biết là thuốc gì, nhét vào trong miệng Lâm Ngạo Tuyết, nói:

- Giải dược độc này bản vương sớm đã có, không cần các ngươi cho!

Nói rồi thuận tay thu lại Lâm Ngạo Tuyết.

Giải dược là giả, là làm cho ngươi bên cạnh xem thôi.

Hoành Vô Đạo đứng bên cạnh thầm vui, vương gia đây là chơi Yêu Tăng một vố đau điếng.

Diêm Tu cũng đứng bên người Miêu Nghị, trực tiếp nhấc Hùng Kỳ đi.

Chiến sự vây công rất nhanh liền kết thúc, có người đưa qua một chiếc trữ vật trạc, Thanh Nguyệt lấy huyết liên ra nhìn một lát, cũng không hiểu nổi đến cùng là thứ gì, đi về phụng trả lại cho Miêu Nghị.

Thu lại huyết liên, Miêu Nghị quay sang hạ lệnh với Hoành Vô Đạo, nói:

- Điều phái nhân mã đi qua, dọn dẹp nơi này cho ta!

Trước đó không để Hoành Vô Đạo dẫn theo quá nhiều người, là không muốn quá nhiều người chứng kiến màn giao dịch hôm nay, vừa nay từ đầu tới đuôi đều không nói rõ là đang giao dịch với Yêu Tăng, chỉ nói qua với một mình Hoành Vô Đạo.

- Tuân mệnh!

Hoành Vô Đạo lĩnh mệnh, tấn tốc triệu tập nhân mã.

Miêu Nghị không nói hai lời, mang một bộ nhân mã quay đầu trở về, hắn không hi vọng có thể dễ dàng nắm chặt Yêu Tăng, lười nhác tiếp tục ở chỗ này dây dưa với y.

Mà Nam Ba bên kia tự nhiên cũng đã bố trí nhân thủ quan sát, cho dù Miêu Nghị không cho đám người Hùng Kỳ có cơ hội báo tin, nhưng động tĩnh khi hạ lệnh động thủ vẫn bị nhân thủ bố trí bên này nhìn được. Sau khi nhận được tin tức, Nam Ba sắc mặt xanh đen, biết lại bị Ngưu Hữu Đức gài, bản thân vì giúp Ngưu Hữu Đức cứu người, chạy đông chạy tây phí hết tâm tư, phòng hết cái này cái khác, kết quả vẫn không thể nào phòng được hết, còn là bị Ngưu Hữu Đức đắc thủ, chính mình tận tân khổ khổ bận rộn lâu như vậy, cuối cùng lại bị người đùa bỡn như cho!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui