Phi Thiên

Một phen lời rất cương ngạnh, đại khí bàng bạc, đúng là không phải giở thủ đoạn gì hết, tinh túy chỉ ở mấy chữ cùng truy mãnh đánh!

Nhưng đạo lý đơn giản như vậy lại là đạo lý chân thực, Thanh Chủ nghe mà trong lòng rộng thoáng không ít, tâm tình sứt đầu mẻ trán được quét sạch, nhìn xem Phá Quân một cái, thầm mắng một tiếng lão thất phu, ngoài mặt lại gật đầu nói:

- Trẫm chính là nghĩ như vậy!

Tư Mã Vấn Thiên không nói, thầm hộ một tiếng hối khí...

Một hang hơn ngàn người cấp tốc phi hành, trốn vào tinh vực chưa biết.

- Lâm Quyết, ven đường bộ xuống thám tử tại nhưng địa điểm đã xác định!

Đằng Phi được chúng tướng hộ ở chính giữa nghiêng đầu hạ lệnh.

Thuộc cấp một bên chắp tay ứng tiếng:

- Tuân mệnh!

- Chậm đã!

Một tên tương lĩnh khác gọi là Lạc Trường Phong lại ngăn cản một tiếng.

Đằng Phi quay đầu nhìn lại:

- Trường Phong, sao lại ngăn trở?

Lạc Trường Phong nói:

- Vương gia, nếu chúng ta đã muốn bảo tồn thực lực tránh ra bình phong của Ngưu Hữu Đức, còn là cẩn thận vẫn hơn, lưu lại nhãn tuyến trên đường này không phải hành vi an toàn, ai dám báo chứng trong đó liệu có thám tử nhà khác hay không, nếu mà có, bằng với để lại tung tích cho đối phương. Thuộc hạ kiến nghị, chỉ cần chúng ta nhớ kỹ lộ tuyến đi về, còn trên đường hoàn toàn không cần lưu lại tại mắt, sau nay bố trí tại mắt tại xung quanh địa điểm ẩn núp là được, đến lúc đó cho dù trong đó có thám tử thế lực khác, cũng làm không rõ vị trí cụ thể của chúng ta.

Bên cạnh không ít người nghe vậy gật đầu, Đằng Phi chỉ chi hắn, gật đầu nói:

- Đích xác là ý kiến lão thành, được, theo ý ngươi, cẩn thận vẫn hơn!

Đám người tiếp tục phi hành về phía trước, mà Lạc Trương Phong mới vừa hiến kế lúc này lại làm như vô ý bay sang một bên, trong tay thỉnh thoảng trượt ra một hạt châu nhỏ khe khẽ lưu giữa tinh không...

Một phiến tinh vực chưa biết khác, trên một tinh cầu hoang vu màu vàng nhạt, lục tục có người hạ xuống trên một tòa sơn phong.

Tùy theo cung chu Nguyệt Hành cung Ly Hoa đi đến, cung chủ mười hành cung đã đến đông đủ toàn bộ, tương kiến khá là cảm khái.

Ngô Trường, Hỏa Chân Quân, m Nhị Lang bị giam nhiều năm cũng có mặt, ba người cầm lấy tinh đồ tra xem phương vị một lúc, phát hiện đang ở tinh vực chưa biết, có hơi khó hiểu.

Sau khi Ly Hoa chao hoi cùng mọi người, mới nói:

- Người đều đến đông đủ, xuất phát thôi

- Khoan đã!

Ngô Trường mở miệng ngăn trở nói:

- Đến đông đủ ư? Sao ta cảm thấy còn thiếu hai người, Bạch nương tử cùng Thận Mê sao con chưa tới?

Cung chủ mươi hành cung nhìn nhau, đều biết dưới tay Yêu chủ có bát đại yêu tướng, năm đó lúc biến cố xảy ra chết mất ba người, còn dư năm người.

m Nhị Lang hắc hắc nói:

- Tính tình Bạch gia thế nào chẳng lẽ các ngươi còn không biết? Năm đó Thận Mê không chi lâm trận bỏ chạy, còn xui khiến mọi người tan vỡ, Bạch gia có thể bỏ qua hắn mới là lạ, tám chín phần mười đã bị Bạch gia mổ rồi!

Ngô Trường hừ nói:

- Vậy Bạch nương tử thì sao? Năm đó nàng mặt dày tự xưng là nương tử của Bạch gia, trước nay đối với Bạch gia đều là nói gì nghe nấy, Bạch gia không đến nỗi cũng giết luôn cả nàng chư?

Ly Hoa:

- Điều này thì ta cũng không rõ ràng, trong tin tức ta nhận được chỉ nói có người các ngươi.

Việc này ta phải làm rõ ràng.

Ngô Trường không quản, liền lấy ra tinh linh liên hệ.

Chúng nhân cũng không nói gì thêm, người biết chuyên đều minh bạch, Ngô Trường có chút ý tứ với Bạch nương tử...

Độc tinh, trong Tang bao khố dưới đất, quang ảnh như mộng như ảo.

Trên một con đường phố, quan nhân cưỡi ngựa, lão gia ngồi kiệu, kẻ hầu tửu điếm, chương quy thương phố, khất cai ăn xin trên phố bị đánh chửi, cô nương thanh lâu vung khăn lên mời chào khách nhân, người trên đường lui lui tới tới, nam nam nữ nư lại đều là một khuôn mặt.

Bát Giới bó gối tĩnh tọa trên liên hoa bảo tọa đang trí thân vào cảnh như mộng như ảo nay, trong quang anh tựa thật tựa giả, giống như thần phật ngồi trên đám mây bao quát chúng sinh, mặt chúng sinh trong quang ảnh đều là mặt hắn, giống như hắn đang đồng thời diễn dịch chúng sinh bách thái, thần kỳ vô cùng.

Bạch xa uốn lượn cuộn trong liên hoa đã không thấy, chỉ có một bạch y phụ nhân mỹ mạo ngồi phía dưới Bát Giới, tóc dài đen nhanh xõa vai, hai tay hợp mươi nhắm mắt không nói.

Trong tĩnh mịch, bạch y phụ nhân chợt chậm rãi mở hai mắt, trong mắt sáng lộ vẻ điềm tĩnh cùng tường hòa.

- Lấy ra một chiếc tinh linh, làm sơ liên hệ, nghiêng ngẩng đầu nhìn Bát Giới đang ngồi bên trên, thu lại tinh linh, lần nữa hợp mươi nhắm mắt lại...

Ngô Trương trong tinh vực chưa biết một mặt ngốc trệ đứng đó, chầm chậm thu lại tinh linh.

Thấy hắn nửa ngày vẫn chưa hồi thần lại, Hoa Chân Nhân đưng một bên kỳ quái nói:

- Ngô Trường, phản ứng nay của ngươi là có ý gì?

Ngô Trường gãi gãi đầu, ngẩng đầu nói:

- Bạch nương tử nói nàng xuất gia.

- Xuất gia?

Hòa Chân Quân cùng m Nhị Lang dị khẩu đồng thanh hỏi, kẻ sau lại bổ thêm một câu:

- Nàng trước giờ luôn thích làm đóm, sao có thể xuất gia? Là ta nghe lầm, hay là người bị giam lâu ngay đầu lưỡi cứng rồi chưa khôi phục lại được?

Mười vị cung chủ cũng đều nhăn may, hoài nghi liệu có phải mình nghe lầm hay không.

Ngô Trường một mặt quấn quýt nói:

- Không sai, nàng nói nàng xuất gia, từ đây không bận tâm nhưng ấn ân oán oán kia nữa. Còn nói cái gì mà mình chính đang theo gót Sư phụ thanh tu, sau này có duyên gặp lại.

Sư phụ?

Hỏa Chân Quân cùng m Nhị Lang lại dị khẩu đồng thanh bật ra một câu, đầy mặt khó mà tin tưởng, thực khó mà tưởng tượng người nào có thể làm sư phó của Bạch nương tử.

Tiếp đó hai người lần lượt lấy ra tinh linh liên hệ, hai người phân công cho nhau, một người liên hệ Bạch nương tử, một người liên hệ Bạch gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui