Phi Thiên

Chư tướng cũng tham bái theo:

- Tham kiến thiên hậu nương nương!

Trên dưới toàn quân tề thanh hô to:

- Tham kiến thiên hậu nương nương!

Vân Tri Thu có vẻ hơi ngại ngùng nhìn nhìn Miêu Nghị, trong ánh mắt không ngờ mang ve thẹn thùng, thật sự chuyện này tơi quá đột nhiên, đột nhiên được đội lên đầu biểu tượng chí tôn của nữ nhân trong thiên hạ, tiếp nhận ức vạn đại quân tham bái, nàng thật không có chút tâm lý chuẩn bị nào cả, có cảm giác như đang nằm mơ.

Cũng là một loại cảm giác rất kỳ diệu, cảm giác tự mình hình như không làm cái gì, đột nhiên đã thanh mẫu nghi thiên hạ!

Lần này, thực sự là Miêu Nghị đã mang đến cho nàng mừng rỡ qúa lớn!

Đặc biệt là dưới loại tình hình vừa nãy, Miêu Nghị còn không quên kéo nàng ra, dưới loại tình thế này còn có thể nghĩ tới cùng nàng phân hưởng vinh diệu, quả thật khiến nội tâm nàng mật ngọt vô cùng, dù có vạn lần ủy khuất, một khắc này cũng đáng.

Ngược lại Miêu Nghị rất là tự nhiên thoải mái, vung tay lớn tiếng nói:

- Bình thân!

Vân Tri Thu không phải người không biết thế diện, tấn tốc dang điệu đoan chính, mắt đẹp sáng lên, dư quang chú ý tới phản ứng của Miêu Nghị, lập tức cùng theo Miêu Nghị đồng thời vung tay tỏ ý bình thân...

Trong biển mây mênh mang, trên một đỉnh núi cô độc.

- Không ngờ là người của Bạch chủ! Nhiều năm đi qua như vậy, một chút động tĩnh cung không có, còn tưởng hắn vô lực quay trở lại, không nghĩ tới cuối cùng hắn đã trở về, hơn nửa thế tới con hung mãnh như thế, không biết hai vị kia đang có cảm tưởng gì...

Quảng Lệnh Công chợt ngưa đầu lên trời bật cười ha hả, thiếu chút cười ra nước mắt. Nơi không xa, một đám tướng lĩnh bồi hồi nhất tề quay đầu nhìn lại, không hiểu là chuyện gì.

Tiếng cười yếu dần, Quảng Lệnh Công lại đành chịu than thở một tiếng, nhè nhẹ lắc đầu:

- Chúng ta sao mà vô tội, Doanh Cửu Quang, Hạo Đức Phương, Khấu Lăng Hư, hiện nay chỉ còn bản vương... Nếu biết là người của Bạch chủ, nếu biết là đầu hàng với Bạch chủ, không biết Khấu Lăng Hư còn hạ ngoan thủ với chính mình như vậy không, Khâu lão quỷ là không bỏ được tôn nghiêm a! Há có thể hướng một tên tiểu tư hậu bối quỳ gối đầu hàng!

Câu cũng than nhẹ một tiếng:

Còn tưởng Ngưu Hữu Đức có bản sự lớn lắm, thì ra mọi thứ đều là do Bạch chủ ở sau lưng thúc đẩy, khó trách, chắc một chuỗi thu đoạn phiên vẫn phục vu kia của Ngưu Hữu Đức cũng la xuất từ tay Bạch chủ!

Quảng Lệnh Công lấy ra một chiếc tinh linh đang chấn rung, ha ha nói:

- Là Thanh Chủ, năm đó Bạch chủ ném lại một câu, nói sẽ trở về tìm hắn tính số, bây giờ thật đã trở về, chắc hắn cũng đang khủng hoảng!

Nói xong dao động tinh linh liên hệ cùng bên kia.

Lát sau, buông xuống tinh linh, Câu hỏi:

- Nói thế nào?

Quảng Lệnh Công cười lạnh nói:

- Không nhắc gì đến chuyên quy thuận, mà là muốn bản vương liên thủ cùng hắn, hứa hẹn sau khi bình diệt Ngưu Hữu Đức, cùng ta va Phật chủ chia ba phần thiên hạ!

Câu:

- Chỉ sợ Ngưu Hữu Đức vừa bị diệt, bọn họ sẽ lập tức động thu với vương gia.

Quảng Lệnh Công:

- Bơi thế bản vương mới nói, nghe nói Chiến Như Ý đã mang bầu, muốn liên thủ cũng được, nhưng trước phải đưa Chiến Như Ý đến tay bản vương làm con tin.

Câu:

- Hắn đáp ứng?

Quảng Lệnh Công:

- Hắn hỏi bản vương có phải muốn tìm chết hay không! Đến cái lúc này rồi còn bảo vệ nữ nhân kia, nhìn ra được Thanh Chủ là thật ưa thích nàng a!

- Đường đường Thiên đế lại vì một nữ nhân biến thành dạng này, còn thật là vật lấy loại tụ, có khác gì Bạch chủ đầu.

Câu lắc đầu một tiếng, cũng lấy ra tinh linh, không biết liên hệ với bên nào, ngẩng đầu sững sờ nhìn Quảng Lệnh Công.

Quảng Lệnh Công:

- Làm sao vậy?

Câu có phần nghẹn lời nói:

- Ngưu Hữu Đức xưng đế!

- Xưng đế?

Quảng Lệnh Công sửng sốt, khuôn mặt dần dần co quắp nói:

- Cuồng vọng!

Câu lại kỳ quái hỏi:

- Nếu hắn là người của Bạch chủ, hắn xưng đế, vậy Bạch chủ tính cái gì?

Quảng Lệnh Công nhíu mày, cũng cảm thấy kỳ quái, tinh linh trong tay vừa động, nhìn Câu một cái, nhấc lên tinh linh liên hệ, sau khi liên hệ gò má banh lên, cắn răng nghiến lợi nói:

- Ngưu tặc đáng ghét! Ngay cả Thanh Chủ cũng chỉ nói muốn liên thủ cùng bản vương, hắn không ngờ tuyên bố muốn bản vương đầu hàng, nếu không liền bình định Tây quân cua bản vương!

Phẫn nộ thì phẫn nộ, sau khi phẫn nộ trên mặt lại có vài phần đành chịu, chắp tay nhìn hướng biển mây mênh mông, nếu Khấu Lăng Hư còn sống, còn có khả năng liên hợp đối kháng, bây giơ đã không có hi vọng kia, không quản hắn đảo hướng bên nào, cũng khó miễn bị thôn tính, muốn Chiến Như Ý làm con tin cũng là giả, nếu Thanh Chủ bỏ được Chiến Như Ý, còn sẽ để ý Chiến Như Ý chết sống ư?

Hắn chỉ là tìm lý do để chối từ thôi.

Ngưu Hữu Đức diệt sạch Khấu Lăng Hư, bằng với đứt đi đường lui của hắn.

- Không đường lui, chỉ có thể gửi hi vọng vào song phương bọn họ liều đến người chết ta sống, đợi đến lúc thực lực bọn họ tiêu giảm, thiên hạ này mới có chỗ cho chúng ta đặt chân!

Quảng Lệnh Công thở dài một tiếng, nói:

- Thông tri nhân mã tập kết, trốn vào tinh vực chưa biết, ta không lộ mặt, để bọn họ quyết một trận thắng thua!

Câu gật đầu, xoay người đi thông trị những tướng lĩnh kia...

- Quảng Lệnh Công nói thế nào? Trong long liễn, thấy Thanh Chủ tha xuống tinh linh, Phật chủ hỏi một tiếng.

Thanh Chủ banh mặt lên, không nhắc gì đến chuyện Quảng Lệnh Công muốn Chiến Như Ý làm con tin, nói ra ắt phai bị Phật chủ chế giễu mấy câu, đại loại như vì một nữ nhân làm thành dạng này, những người khác hẳn còn có thể giận mắng một trận, nhưng nếu Phật chú nói hắn, sợ là hắn đành phải nhẫn lấy.

- Hắn con muốn nhìn chúng ta cùng Ngưu Hữu Đức liều đến lưỡng bại câu thương để chạy ra kiếm tiện nghi, không chịu đáp ứng.

Phật chủ bấm bấm niệm châu trên tay, mặt không biểu tình nói:

- Tưởng thì hay lắm, cho dù nhân mã chết sạch, bản Phật cũng có thể từ trong vạn quân lấy đi thủ cấp của hắn!

- Sư phụ, Ngưu Hữu Đức xưng đế...

Tên đệ tư một bên chợt báo tin tức.

- Nghịch tặc!

Trong long liễn vang lên một tiếng rống giận, Thanh chủ nghe xong tin tức đột nhiên giận dữ, tin này đúng là khiến hắn không cách nào chịu đựng được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui