Phi Thiên

Bất quá mọi người cũng hiểu nếu không phải các lộ sơn chủ Vạn Hưng phủ ở đó khoanh tay đứng nhìn, khoan nói bọn họ có thể giết được Hùng Khiếu hay không, chỉ sợ ngay cả có thể thoát thân bình yên hay không cũng khó khăn. Hôm nay tất cả mọi người toàn thân trở lui là chuyện tốt nhất, cũng thật sự là vô cùng may mắn.

Hắn không vứt đầu Hùng Khiếu đi, lại thu vào trong nhẫn trữ vật, sau khi trở về còn phải giao nộp cho Dương Khánh.

Mặc dù có một số việc Dương Khánh không nói rõ, nhưng cũng đã ra ám hiệu rất rõ ràng, mới vừa khôi phục ngươi từ mã thừa làm động chủ rồi lập tức mạnh mẽ đề bạt làm sơn chủ. Cũng nói rằng ngươi không còn gì để mất, Hùng Khiếu không dám làm gì ngươi… Nói trắng ra chính là nói cho Miêu Nghị, ngươi không thể làm sơn chủ mà không tốn chút sức lực nào được, phải làm sao để đáp lại ngươi phải tự hiểu lấy, không phải là nhận được ích lợi mà không phí công.

Đổi lại góc độ dễ nghe một chút, chính là Miêu Nghị ngươi muốn ngồi vững vàng trên cái ghế sơn chủ này, vậy nhất định phải làm chuyện gì đó có thể phục chúng. Về phần làm gì, Dương Khánh đã chỉ định rất rõ ràng.

Mặc dù Dương Khánh nói dù sao ngươi cũng phải đi Tinh Tú Hải, xảy ra chuyện gì nhiều lắm ta cũng chỉ trừng phạt ngươi đi Tinh Tú Hải. Chỉ cần phiền phức không lớn, ta sẽ gánh vác ngăn cản giúp ngươi.

Miêu Nghị lại cười lạnh trong lòng, chạy đến Trấn Bính điện làm thịt một phủ chủ, đây cũng không phải là chuyện nhỏ, nếu như hành động này cũng không gọi là phiền phức lớn, vậy cái gì gọi là phiền phức lớn?! Nếu quả thật phiền phức không lớn, ngươi đích thân động thủ không nắm chắc hơn ta sao?! Gánh vác giúp ta ư, một khi Trấn Bính điện truy cứu, ngươi chỉ là một phủ chủ có thể gánh vác được sao?!

Nhưng Miêu Nghị vẫn mạo hiểm làm chuyện này, không chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ Dương Khánh giao phó, không chỉ vì muốn giết Hùng Khiếu để báo thù. Mà là nhất định phải mau sớm trừ đi Hùng Khiếu, nếu không tình cảnh của hắn sẽ rất nguy hiểm. Một khi Hùng Khiếu có cơ hội chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn, Hùng Khiếu không chết, kẻ chết có thể chính là hắn, ăn ngủ không yên.

Bất quá hắn sẽ không tin tưởng chuyện hoang đường của Dương Khánh, không trông cậy vào chuyện gây ra phiền phức Dương Khánh có thể liều mạng gánh vác cho mình. Nếu thật có thể như vậy, trong danh sách Tinh Tú Hải Kham Loạn hội cũng sẽ không có tên của hắn, Dương Khánh có thể đi tìm điện chủ tranh thủ hết sức, nói cho cùng Dương Khánh còn chưa dám không vâng lời điện chủ.

Đã như vậy, làm sao Miêu Nghị có thể giao an nguy của bản thân vào tay Dương Khánh?!

Chỉ có thể dựa vào mình, có thể không gây phiền phức cũng không nên gây phiền phức, cho nên mới lấy danh sách bồi thường để ngụy trang chủ động mạo hiểm đưa tới cửa, dẫn dụ Hùng Khiếu phải xuất thủ trước.

Làm như vậy có thể nói là mạo hiểm cực lớn, một khi cứu viện tới không kịp lúc, thật sự là nộp mạng mình cho Hùng Khiếu.

Chuyện liên lụy tới hai điện, lấy mạng ra mạo hiểm chỉ vì chiếm lý. Vốn ta đây tới cửa chỉ để đòi bồi thường, một không đánh, hai không làm khó, Hùng Khiếu ngươi không cho ta lập tức đi, ngoan ngoãn đến mức độ như vậy. Ai ngờ Hùng Khiếu ngươi còn muốn giết người hành hung, Miêu Nghị ta tự nhiên phải kêu lên một tiếng ‘Khi dễ Trấn Ất điện ta không người’, sau đó liều mạng tự vệ.

Như vậy sau khi giết Hùng Khiếu, cho dù mọi người nhìn ra là bẫy rập, nhưng không ai có thể nói rằng hắn không nói lý. Thậm chí hắn còn chưa chọc giận Hùng Khiếu, đối phương đã ra tay động thủ trước. Có lý như vậy, nếu như điện chủ Trấn Ất điện còn không ủng hộ hắn, vậy tên điện chủ này cũng chỉ là phế vật mà thôi.

Nếu không phải vì chữ lý này, thật ra thì biện pháp nhanh chóng nhất giải quyết Hùng Khiếu chính là dẫn người đánh lén, không cần lấy tính mạng mình ra mạo hiểm như vậy.

Bất kể nói như thế nào, cuối cùng cũng đã thành công.

Nhưng giống như Miêu Nghị từng nói với La Song Phi, đây là lần cuối cùng hắn bằng lòng bán mạng vì Dương Khánh.

Dương Khánh làm như vậy, Miêu Nghị không oán y, cũng không hận y, chỉ vì Lục Thánh định ra quy tắc trò chơi chính là tàn khốc như vậy. Dương Khánh đối xử với Miêu Nghị rất tốt, Miêu Nghị cũng không có gì oán hận người ta. Nhưng trước kia hắn từng cứu mạng Tần Vi Vi, lần này giết Hùng Khiếu, mấy lần liều mình đã trả hết ân tình cho Dương Khánh, từ nay về sau hết thảy sẽ trông vào nỗ lực của bản thân, không hề thiếu Dương Khánh gì nữa.

Thu hồi suy nghĩ, Miêu Nghị lại lấy nhẫn trữ vật đoạt được của Hùng Khiếu ra tra xét, khóe miệng dần nhếch một nụ cười vui vẻ.

Hùng Khiếu thân kiêm sơn chủ hai sơn hơn mười năm, chỉ riêng con số Nguyện Lực Châu hai sơn nộp lên, mỗi năm đã có hơn hai trăm viên, có lẽ con số này là Hùng Khiếu dùng để nuôi nhân mã bản bộ. Ngoài ra còn hai tòa thành thuộc quyền cai quản trực tiếp, một năm hai trăm viên Nguyện Lực Châu, bằng tu vi Hùng Khiếu, một năm sao có thể luyện hóa hết nhiều như vậy.

Miêu Nghị kiểm lại, có hơn một ngàn hai trăm viên hạ phẩm Nguyện Lực Châu, suy đoán cũng là thu nhập lúc thân kiêm hai sơn, làm động chủ không thể nào dành dụm được Nguyện Lực Châu, còn không đủ dùng.

Tinh tệ đổi thành kim tinh cũng có hơn một trăm vạn, trong đó còn có ba viên yêu đan nhất phẩm, cũng không biết là lấy được từ đâu, xem ra Hùng Khiếu cũng bắt đầu tích lũy sắm sửa một món pháp bảo cho mình.

Những đồ linh tinh khác không kể, gộp vào một chỗ không biết là gia sản Hùng Khiếu tích góp bao nhiêu năm, bây giờ thuộc về Miêu Nghị rồi.

Sau cơn mưa đường sá bùn lầy, phiền phức cũng bắt đầu theo nhau tới, các lộ nhân mã của Vạn Hưng phủ vây đuổi chặn đường lục tục xuất hiện.

Miêu Nghị bắt đầu lui vào giữa đội ngũ, hưởng thụ mọi người bảo vệ, gần như không xuất thủ, để cho bọn Điền Thanh Phong đánh tiên phong, dọc đường phá vây mà chạy.

Nếu là các đạo nhân mã Vạn Hưng phủ liên thủ, Miêu Nghị nhất định sẽ không lo lắng, một đám nhân mã ít ỏi ô hợp như vậy không thể nào ngăn được đội ngũ của hắn có hai mươi tên cao thủ Thanh Liên. Hắn chỉ lo lắng kinh động tới Trấn Bính điện, xảy ra chuyện như vậy Trấn Bính điện không thể nào không có động tác, e rằng sẽ phái ra cao thủ truy sát.

Cho nên Miêu Nghị dẫn mọi người chạy như điên, không dám có chút ngừng nghỉ, phải tranh thủ thời gian thoát khỏi cảnh nội Vạn Hưng phủ trước khi kinh động tới cao thủ Trấn Bính điện.

-----------

Đúng như hắn lo lắng...

Bên trong Trấn Bính điện, Ô Mộng Lan đang tu luyện bị thị nữ Phi Vân tay cầm cấp báo Vạn Hưng phủ kinh động.

Sau khi Ô Mộng Lan xem qua cấp báo lộ vẻ tức giận, quát to:

- Ta cho rằng tên Hùng Khiếu kia là người mới, ủng hộ y hết lòng, hy vọng y có thể đấu với Dương Khánh một phen, lấy lại chút thể diện cho ta. Không ngờ rằng cũng chỉ là một tên ngu xuẩn, chút kỹ xảo nhỏ mọn như vậy cũng bị mắc bẫy, chỉ một động chủ nho nhỏ cũng có thể thu thập y. Chuyện này làm sao bản tọa có thể chịu đựng được, chẳng phải làm cho Hoắc Lăng Tiêu cười đến rụng răng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui