Phi Thiên

Chỉ thấy một tay Bàng Nhượng cầm hồ lô, tay kia khép hai ngón trỏ và giữa lại đâm vào dòng nước đen kia khuấy động thật nhanh, khuấy đến nỗi dòng nước đen xoay tròn lơ lửng trông như xoáy nước.

Mặc dù Miêu Nghị không hiểu đối phương đang giở trò quỷ gì, nhưng cũng ý thức được không ổn. Chắc chắn hiện tại người ta sẽ không vô duyên vô cớ làm gì, nhất định là nhắm vào bọn mình.

Bây giờ cũng không kịp suy nghĩ quá nhiều, Miêu Nghị lập tức quay đầu kêu to:

- Không tốt, chạy mau!

Hơn hai mươi kỵ sĩ lập tức quay đầu chạy như điên.

Đám nhân mã Trấn Bính điện ngửa đầu nhìn lên trời, chỉ thấy dòng nước đen kia bị Bàng Nhượng khuấy động chợt bắn tung tóe ra, biến thành vô số điểm đen nhỏ.

Thi pháp nhãn nhìn kỹ, thì ra dòng nước đen kia đã được pháp lực Bàng Nhượng khuấy động hóa thành vô số mũi băng châm đen kịt nhỏ như lông trâu.

- Đi!

Bàng Nhượng đột nhiên vung tay áo lên, pháp lực cuồng bạo, lập tức vô số băng châm bay vun vút như mưa bấc sang bờ bên kia.

Bọn Miêu Nghị quay đầu lại nhìn lấm lét lộ vẻ kinh hãi, nhanh chóng uốn người múa may vũ khí trong tay ngăn cản.

Một tràng tiếng leng keng vang lên, băng châm nhỏ li ti bắn tới bị vũ khí của mọi người múa thật nhanh gạt đỡ, vỡ tan tành thành từng mảnh nhỏ.

Không hổ là cao thủ Hồng Liên, bắn ra băng châm nhỏ nhẹ ở khoảng cách xa như vậy chẳng những có thể công phá pháp lực phòng ngự mọi người, còn có thể chấn cho hai tay mọi người tê dại, thiếu chút nữa vũ khí rời tay.

Dù là thương pháp Miêu Nghị cao siêu nhưng cũng khó ngăn cản nhiều băng châm bắn tới với tốc độ nhanh như vậy, chỉ có thể dốc hết toàn lực bảo vệ những chỗ yếu hại. Những người khác cũng làm như vậy, tình huống hiện tại không thể nào lo chu toàn được hết.

Tệ hại nhất chính là vì chạy trên đường dài, trên đường có bọn Điền Thanh Phong che chở, cũng không có nguy hiểm gì, vì giảm bớt gánh nặng cho Hắc Thán, dọc trên đường đi Miêu Nghị đã cởi chiến giáp ra.

Lúc này ra sức chống đỡ, trên người có mấy chỗ cảm thấy đau đớn, hắn đã trúng mấy mũi băng châm.

Đương nhiên long câu mà mọi người cỡi lại càng không thể nào tránh được, hơn hai mươi kỵ sĩ lập tức bị một trận mưa băng châm bắn trúng tơi bời.

Thế nhưng kỳ quái là băng châm kia vừa bắn vào cơ thể gặp máu lập tức tan ra, bên ngoài chỉ ứa ra chút máu, dường như không tạo thành tổn thương gì lớn lao cho tất cả mọi người. Bất quá làm cho bọn họ cảm thấy đau nhức một trận, ngay cả long câu cũng là như thế.

May mắn nhất chính là La Song Phi, hai chân y giấu dưới bụng long câu, chỉ để ý bảo vệ các nơi yếu hại như đầu, số băng châm bắn trúng vào người không thể gây thương tổn cho y, bởi vì bên trong y phục có bảo giáp hộ thể.

Cũng không cần biết có chuyện gì không, điều quan trọng nhất là mau chóng thoát khỏi nơi nguy hiểm này, mọi người cố gắng khống chế vật cỡi chạy bán sống bán chết.

Trên không bờ bên kia, Bàng Nhượng nhìn bọn Miêu Nghị bỏ chạy, nở một nụ cười lạnh lẽo. Lão cũng không hề vượt qua ranh giới giết người, chợt vung tay áo lên bắn người đi xa, chỉ để lại một đám nhân mã ngơ ngác nhìn nhau trên bờ sông...

-----------

Bàng Nhượng trở lại Trấn Bính điện phục mệnh, gặp được Ô Mộng Lan trong sơn cốc mây mù mờ ảo ở bên ngoài cung điện. Nàng vận một bộ trường quần dáng vóc đầy đặn đoan trang, đang đứng nhìn về phương xa.

- Sao rồi?

Ô Mộng Lan cũng không quay đầu lại hỏi.

Bàng Nhượng ở sau lưng nàng chắp tay nói:

- Lúc thuộc hạ chạy đến, bọn chúng đã chạy trốn tới bên Trấn Ất điện, bởi vì lúc ấy nhiều người phức tạp, thuộc hạ không tiện vượt sông đuổi giết. Trong lúc nhất thời cũng không có gì biện pháp tốt đối phó, không thể làm gì khác hơn là cách sông thưởng cho bọn chúng một trận Quỷ Vũ. Hẳn là bên Nam Tuyên phủ sẽ không tìm được cách hóa giải, suy đoán bọn họ cũng không sống được tới thời điểm tìm ra phương pháp hóa giải.

- Làm tốt lắm, làm phiền Bàng Hành Tẩu, đi xuống nghỉ ngơi đi.

Ô Mộng Lan vuốt cằm nói.

- Không dám, thuộc hạ cáo lui!

Bàng Nhượng chắp tay, xoay người ung dung rời đi.

-----------

Bọn Miêu Nghị chạy một mạch về Trấn Hải sơn, mới đầu cũng không phát giác số băng châm kia có chỗ nào khác thường. Sau khi kiểm tra nhiều lần cũng là như vậy, hỏi thăm nhau mới biết ai ai cũng vậy.

Mọi người không khỏi cảm thấy kỳ quái, đối phương đột nhiên làm như vậy là có ý gì… Chỉ có La Song Phi vẫn duy trì trầm mặc.

Thế nhưng đến lúc sắp chạy tới Trấn Hải sơn, mọi người dần dần nhận ra được tình huống khác thường, cảm giác huyết dịch tuần hoàn trong cơ thể có hiện tượng dần dần ngưng đọng lại.

Mọi người nhất thời ý thức được không ổn, thi pháp gia tốc huyết dịch tuần hoàn cũng vô dụng, chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh, lạnh thấu xương, đoán chừng là trúng độc.

Miêu Nghị từng có kinh nghiệm trúng độc, nhận ra được có điểm khác thường bèn lập tức thúc giục pháp nguyên trong cơ thể. Một điểm pháp nguyên lập tức lan ra khắp toàn thân, nhanh chóng hòa tan chất độc trong cơ thể hắn, chức năng giải độc này quả thật thần hiệu vô cùng.

La Song Phi bởi vì không trúng băng châm, cho nên cũng vô sự.

Mà thể chất long câu kháng độc tựa hồ tốt hơn thể chất con người nhiều, chạy tới Trấn Hải sơn mới bắt đầu có phản ứng. Đến khi mọi người vọt tới trước sơn môn Trấn Hải sơn, tốc độ của đám long câu chỉ còn như tốc độ của ngựa bình thường.

Tu sĩ giữ sơn môn đã biết Miêu Nghị hiện tại là sơn chủ Trấn Hải sơn, nên không ngăn trở, ngược lại chắp tay nói:

- Sơn chủ!

Miêu Nghị không để ý đến y, dẫn bọn Điền Thanh Phong xông thẳng vào trong, ánh mắt tên tu sĩ giữ sơn môn nhìn bọn Điền Thanh Phong có vẻ kinh ngạc.

Bởi vì thấy bọn Điền Thanh Phong ngồi ở trên lưng long câu đang run run không ngừng, trên người ngưng kết ra một lớp băng sương, tình cảnh này giống như người từng bị tiểu Đường Lang cắn trúng.

Lúc cả bọn chạy tới cửa hông trạch viện sơn chủ, Diêm Tu cùng Thiên nhi, Tuyết nhi bị kinh động đã chạy ra.

Thấy bọn Miêu Nghị chật vật không chịu nổi, Diêm Tu kinh ngạc hỏi:

- Sơn chủ, đây là thế nào?

Nhân mã bản bộ Trấn Hải sơn cũng nghe thấy tin chạy tới, đang muốn bái kiến sơn chủ, Miêu Nghị không nói nhiều lời, bảo mọi người mau chóng đỡ bọn Điền Thanh Phong xuống ngựa cũng khó khăn vào trạch viện.

Miêu Nghị nhanh chóng giục Hắc Thán bay lên không nhảy vào trong, sức đề kháng Hắc Thán rõ ràng mạnh hơn long câu bình thường không ít, nhưng Miêu Nghị cũng có thể cảm giác được độc trong cơ thể Hắc Thán đã phát tác, thỉnh thoảng nó lại biểu lộ cảm giác khó chịu với hắn.

Đỡ bọn Điền Thanh Phong vào bên trong trạch viện khoanh chân ngồi xuống đất, ai nấy ra sức thi pháp chống đỡ.

- Sơn chủ...

Có người muốn tiến lại chào hỏi Miêu Nghị, ít nhiều gì cũng phải làm quen, dù sao lực ảnh hưởng Miêu Nghị ở Trấn Hải sơn cũng không phải là Hùng Khiếu ở Vạn Hưng phủ có thể so sánh.

Ai ngờ Miêu Nghị không hề nể mặt chút nào, trầm giọng nói:

- Diêm Tu, Thiên nhi, Tuyết nhi ở lại, những người khác đi ra ngoài hết, không có lệnh của ta không ai được vào!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui