Phi Thiên

Thế nhưng đó là thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng khi hắn đi Tinh Tú Hải, một khi bán tiên thảo đi, ngộ nhỡ bị thương thì làm sao bây giờ? Dưới tình huống hung hiểm như vậy, không cách nào đảm bảo mình không bị thương.

Hiện tại hắn hận không thể táng gia bại sản để làm ra một bộ pháp bảo tốt là tại vì sao? Không phải là vì bảo vệ tính mạng đi Tinh Tú Hải sao?

Tiền tài đều là vật ngoài thân, chỉ cần hắn có thể từ Tinh Tú Hải còn sống trở về, chỉ cần vượt qua một kiếp này, dựa vào một thân pháp bảo tốt của hắn, sống trong quy tắc rất có triển vọng, những gì mất đi đều có thể kiếm lại.

Hiện tại hắn oán hận Yêu Nhược Tiên đã lấy đi nửa rương Diễm Chi Tinh Thạch, nếu không phải như vậy, mình có thể bù được phần lớn chỗ thiếu kia.

Làm sao lấy lại được, cho dù có thể lấy lại cũng không thể lấy, sau này còn phải yêu cầu người ta giúp mình luyện chế pháp bảo. Dựa theo giá thị trường tính toán, tiền công của lão già kia luyện bảo cũng không phải là con số nhỏ, nhất là pháp bảo cấp bậc cao, nếu thật sự tính toán chi ly, mình cũng không chiếm được tiện nghi gì.

Thấy hắn trầm mặc không nói, La Bình thử hỏi:

- Miêu huynh, có phải có chuyện khó xử hay không?

Miêu Nghị đang suy nghĩ mình còn có cái gì có thể bán, nghe vậy phục hồi tinh thần lại, cười khan một tiếng, đột nhiên lấy ra một vò rượu đưa tới trước mặt La Bình:

- La huynh, nếm thử một chút.

- Hả...

La Bình cười khổ đưa tay đẩy một cái:

- Miêu huynh, hiện tại không phải là lúc uống rượu, rượu để chút nữa uống cũng không muộn, trước nói chuyện chính đi.

Miêu Nghị cười nói:

- Bảo La huynh uống rượu chính là nói chuyện chính sự, xem xem mỹ tửu của ta trị giá bao nhiêu tiền.

- Hả!

La Bình trợn mắt há mồm.

Miêu Nghị đã mở nắp vò, mời hắn thưởng thức.

Một cỗ hương thơm thấm người hiện lên, ánh mắt La Bình sáng lên, thi pháp cong ngón tay bắn ra, một vòi rượu xanh bên trong vò chui vào miệng y.

Nuốt một ngụm xuống bụng, sau khi La Bình nhắm mắt thưởng thức qua mở mắt thở dài nói:

- Rượu ngon!

Mắt Miêu Nghị phát sáng nói:

- La huynh cảm thấy trị giá bao nhiêu?

- Điều này...

La Bình hai tay mở ra nói:

- Rượu tuy là rượu ngon, nhưng ta không thích rượu, cũng không hiểu thứ này. Không dối gạt Miêu huynh, đây là lần đầu tiên gặp phải có người bán rượu cho ta.

Mình nghèo quá rồi không có biện pháp, Miêu Nghị lúng túng nói:

- Ngươi cho cái giá đi.

La Bình nắm chắc hắn không có biện pháp, cũng nhìn ra hắn gặp phải khó khăn, nể tình hắn là khách hàng lớn, nếu có thể không đắc tội vậy cố gắng không đắc tội, thở dài nói:

- Không biết Miêu huynh có bao nhiêu vò mỹ tửu như vậy?

Miêu Nghị đưa ra một ngón tay:

- Hơn một vạn vò.

- Hả...

Số lượng thật đúng là không ít, La Bình cười khổ lắc đầu nói:

- Miêu huynh, ta có thể vận dụng quan hệ tư nhân tìm một vị trưởng bối trong thương hội tới đây giám định giá cả, chẳng qua ta khuyên ngươi cũng đừng ôm hy vọng quá lớn.

Ý tứ trong lời nói này rất rõ ràng, vật không đáng tiền bây giờ thương hội không cần thiết phái người đi xa một chuyến, cho nên ta mới vận dụng quan hệ tư nhân tìm một trưởng bối giám định, đây là cá nhân ta đang giúp ngươi một chút.

- Hiểu rồi.

Miêu Nghị chắp tay nói:

- Vậy thì làm phiền La huynh rồi.

La Bình muốn nói lại ngừng một hồi, muốn hỏi thử xem Miêu Nghị muốn làm gì, thế nhưng nghĩ lại, mua nhiều úng tinh hắc như vậy nhất định là muốn luyện chế pháp bảo, ngoại trừ chuyện này còn có thể làm gì? Lại thêm thương hội có quy củ, chỉ lo mua bán, không dò xét việc riêng tư của khách, cũng không tiết lộ việc riêng tư của khách, lời vừa tới miệng đã nuốt xuống bụng.

- Ta đi ra ngoài nói một tiếng, bảo Lưu tiền bối đi tìm người đến.

La Bình đi xuống thạch tháp.

Miêu Nghị đã thu đồ, cùng nhau ra khỏi tĩnh thất.

Bên ngoài sắc trời đã tối, Thiên Nhi, Tuyết Nhi phụng mệnh coi chừng thông đạo cửa vào tĩnh thất, Văn Phương còn chưa rời đi, làm cho Miêu Nghị không biết nói gì, chẳng lẽ nữ nhân này còn muốn ngủ lại ở đây sao!? Lại không tiện đuổi người ta đi, dù sao người ta cũng có trú điểm ở Nam Tuyên phủ, nói không chừng sau này có thời điểm cần tìm người ta giúp một tay.

- Lưu tiền bối!

La Bình chắp tay, đi tới bên cạnh lão đầu cùng đến, lão đầu đang yên lặng gật đầu, nhìn ra được La Bình đang truyền âm với lão.

Ngay sau đó lão đầu sải bước rời khỏi phòng khách, đi tới đình viện, thân hóa lưu quang bay lên không mà đi.

Miêu Nghị quay đầu căn dặn Thiên Nhi đi chuẩn bị tiệc rượu, nhiệt tình chiêu đãi La Bình là không tránh khỏi.

Sau khi chuẩn bị tiệc rượu xong, vốn Miêu Nghị cảm thấy không thể bỏ quên Văn Phương, Dù sao đều là khách, muốn mời nàng cùng nhập tiệc, ai ngờ dường như Văn Phương muốn né tránh La Bình, lấy lý do không tiện để Thiên Nhi, Tuyết Nhi phục vụ nên cự tuyệt.

Miêu Nghị xuất thân thị tỉnh cũng đã từng làm mua bán, sao có thể không nhìn ra là Văn Phương không muốn để cho La Bình biết thân phận đồng nghiệp của mình. Một khi bại lộ, La Bình nhất định có thể đoán ra Văn Phương là tới đào góc tường, có thể sẽ đắc tội với người.

Không nhập tiệc cũng không quan hệ, Văn Phương cũng đã nhìn ra, một khoản giao dịch có thể khiến La Bình lưu lại ở nơi này đã nói lên lượng giao dịch không nhỏ.

Điều này làm cho Văn Phương âm thầm hối hận không thôi, không nghĩ đến chỉ là một sơn chủ cũng là một khách hàng lớn, xem ra thật đúng là không thể xem thường những sơn chủ này. Nàng suy nghĩ sau khi trở về có nên bái phỏng tất cả sơn chủ của Nam Tuyên phủ một lần hay không...

La Bình ở lại Trấn Hải sơn một ngày, đãi ngộ tốt hơn nhiều so với Văn Phương, Miêu Nghị tự mình bồi tiếp y du lãm mỹ cảnh nhân gian xung quanh Trấn Hải sơn.

Cho tới buổi tối ngày hôm sau, chân trời có hai đạo hồng quang phá vỡ đêm tối, đáp xuống Trấn Hải sơn.

Lão đầu tử lúc trước rời đi kia dẫn đến một lão đầu khác râu tóc bạc trắng, mũi đỏ ửng, La Bình gọi lão là Hoa gia.

Làm ăn chú trọng giữ bí mật, đều là người làm ăn của thương hội, ngay ở trước mặt những người khác không nói gì, La Bình mời Hoa gia cùng theo Miêu Nghị vào tĩnh thất.

Thoáng cái lại xuất hiện thêm một tu sĩ Hồng Liên, đừng nói người của Trấn Hải sơn âm thầm kinh hãi, ngay cả Văn Phương cũng cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu, không biết rốt cuộc Miêu Nghị đang làm vụ mua bán lớn gì.

Ba người vừa tiến vào tĩnh thất, cửa đá thật dày đẩy lên, cuối cùng Hoa gia đã lên tiếng:

- Tiểu La, từ xa gọi ta tới làm gì?

- Có một ít đồ vật đặc thù muốn mời Hoa gia giúp giám định giá tiền.

La Bình chắp tay cười nói.

- Đồ vật đặc thù?

Hoa gia kỳ quái nói:

- Ngươi cũng là người của thương hội đào tạo ra, thứ gì còn phải ta tới giám định giúp ngươi? Nhanh lấy ra xem thử.

La Bình nhìn sang Miêu Nghị gật đầu một cái, ý bảo lấy ra.

Miêu Nghị lập tức lấy ra một vò rượu.

Nhìn thấy rượu, mắt Hoa gia sáng lên mấy phần, nhận vò rượu vào tay mở phong ấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui