Phi Thiên

-...

Lão Đổng và Hoa gia lập tức trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn hắn, nơi này có thể đảm đương hai chữ ‘lão già’ cũng chỉ có hai người bọn họ.

- Hả!

La Bình cũng cả kinh ngẩng đầu nhìn lại.

Miêu Nghị sửng sốt, vội vàng khoát tay cười khan nói:

- Hai vị tiền bối hiểu lầm rồi, không phải là nói các ngươi, ta đang mắng tên trộm rượu của ta uống.

Người trộm rượu không có, chỉ là có một người mượn cớ lấy rượu từ nơi này ra uống, ngoại trừ Yêu Nhược Tiên thì còn ai khác.

Trước kia lúc mới đầu Miêu Nghị chỉ là để Thiên Nhi và Tuyết Nhi thỉnh thoảng đưa qua một vò, sau đó Yêu Nhược Tiên uống mãi thành nghiện, thỉnh thoảng ép hai nàng tới đòi Miêu Nghị. Mà lúc đó Miêu Nghị cũng chỉ biết là rượu này uống vào có trợ giúp tu vi, mặc dù trân quý nhưng cũng không coi ra gì.

Hắn nào biết những rượu này đáng tiền như vậy, nếu biết chắc chắn đã không cho!

Những năm qua Yêu Nhược Tiên ở cùng với hắn, tính sơ sơ đã uống mất của hắn hơn ba ngàn vò!

Hơn ba ngàn vò rượu có thể bán được bao nhiêu ngàn vạn kim tinh… Miêu Nghị nghĩ tới nhức nhối đến phát run, thật sự muốn bắt Yêu Nhược Tiên buộc lão nhổ ra trả lại, nhưng đó là chuyện không có khả năng, bảo giản trong tay người ta không phải chuyện đùa.

Còn có một việc cũng khiến Miêu Nghị nhức nhối, sớm biết bảy mươi hai vị trại chủ của Tinh Tú Hải kia giỏi như vậy, lúc ấy đã không giết bọn họ rồi, trói toàn bộ lại đi chưng cất rượu kiếm tiền cho mình thì hay quá.

Chẳng qua chuyện này cũng chỉ có thể đau xót hối hận một chút, hắn cũng biết bắt trói bọn họ mang về là không thực tế. Cho dù là lúc ấy có thể thoát thân trói người mang về chưng cất rượu, nhưng hắn cũng không có năng lực lấy được tài liệu chưng cất linh tửu, chỉ có thể cảm khái một chút. Giết sạch những yêu quái đặc biệt đó không khỏi có chút đáng tiếc, đoán chừng sau này còn muốn tìm được linh tửu như vậy sẽ hết sức khó khăn.

Chẳng qua Miêu Nghị nằm mơ cũng không nghĩ đến, lúc trước hắn cho rằng hơn một vạn vò rượu là thứ không đáng tiền nhất trong những thứ mình thu được, ngược lại là vật đáng tiền nhất ngoại trừ gốc tiên thảo kia, thật không thể tưởng tượng nổi.

Nếu như sớm biết, hắn đã sớm làm ra một bộ pháp bảo tốt rồi, đã sớm giết chết Hùng Khiếu rồi, tội gì phải chạy đến Vạn Hưng phủ mạo hiểm.

- Miêu huynh, ngươi hại ta thảm rồi.

La Bình đột nhiên nhìn chằm chằm ngọc điệp trên tay dở khóc dở cười nói: - Phải tính toán lại một lần nữa.

Miêu Nghị ngẩn người, ngay sau đó sực nhớ ra, một câu ‘lão già trời đánh’ của mình đã làm rối loạn tính toán của La Bình, vội vàng ôm quyền nói xin lỗi một tiếng.

Hoa gia vỗ một cái vào sau gáy của La Bình:

- Khoản mua bán này không nhỏ, tiểu tử ngươi cứ vui mừng trộm đi, để ngươi tính toán thêm một lần nữa thì đã sao?

Có thể nhìn ra được quan hệ của hai bên không tệ, nếu không La Bình cũng không cách nào dùng quan hệ cá nhân mời người từ thật xa đến. Dù sao lúc trước y không chút để ý đến những vò rượu này, nếu không phải quan hệ tương đối tốt, người ta đường đường là tu sĩ Hồng Liên cũng sẽ không tự nhiên chạy tới đây một chuyến.

Tại sao Văn Phương phải làm việc ở phân hội Nam Tuyên phủ nho nhỏ, mà La Bình lại có thể làm việc ở thương hội Đô Thành?

Nguyên nhân trong đó có thể tưởng tượng được, đầu tiên bối cảnh và mạng lưới quan hệ của hai bên chắc chắn là có chênh lệch.

Từ một phương diện khác mà nói, Miêu Nghị tìm La Bình mà không tìm Văn Phương vẫn là không sai, nếu như tìm Văn Phương, chưa chắc có thể làm được khoản mua bán rượu này.

Bị người ta vỗ một cái La Bình cũng không chút để ý, toét miệng cười một tiếng, tiếp tục vùi đầu vào tính toán nghiệm chứng kết quả lúc trước.

Sau khi xác nhận xong, La Bình thở dài một hơi, nhìn chằm chằm Miêu Nghị phấn chấn nói:

- Miêu huynh, tổng cộng tám mươi sáu ngàn bảy trăm mười một vạn kim tinh, ngươi xác nhận lại đi.

Đây không phải là tiền lẻ, tự nhiên phải xác nhận lại, mới vừa rồi Miêu Nghị cũng có tính toán, hai lão nhân cho ra một giá tiền, hắn tự tính lại, mặc dù không giống như La Bình phải tính toán lại, nhưng con số của hai bên vẫn là khớp nhau.

Mặc dù bán được một số tiền khổng lồ nhưng Miêu Nghị cũng không cao hứng nổi, ngay từ đầu nghe được một vò rượu có thể bán mười vạn kim tinh, mình tính toán sơ sơ một lần, cho là có thể vượt qua một trăm ngàn vạn kim tinh.

Ai ngờ tài liệu cất ủ, chất lượng của rượu, cùng với số năm ủ đều có ảnh hưởng tới giá cả, không ngờ giá cao nhất của một vò rượu đạt đến một trăm năm mươi vạn kim tinh, thật sự là làm cho Miêu Nghị khiếp sợ. Giá thấp nhất lại chỉ có một vạn kim tinh, tính toán một chút, hơn một vạn vò quỳnh tương ngọc dịch lại ra cái giá như vậy.

Rốt cuộc giá tiền này có thích hợp hay không hắn cũng không biết, bởi vì hắn cũng không thử được những vò rượu này là tốt hay xấu, chỉ biết là uống ngon, lại thêm thứ này không giống với những đồ vật khác thương hội mua bán có giá cả tham chiếu, cho nên phương diện giá tiền xem như là chỉ có thể nhắm mắt tin vào lời hai người Hoa gia và lão Đổng, tốt xấu cũng phải nghe theo người ta nói, bản thân hắn vẫn hoàn toàn đầu óc mơ hồ.

Hai lão cũng đã nói rõ ràng, giá cả của bọn họ cho ra không hề ép hắn, thương hội vẫn có chút uy tín này, thế nhưng khẳng định là thương hội có lợi nhuận. Hơn nữa một lần giám định quá nhiều rượu ngon như vậy, uống rượu ngon quá nhiều, nếu lại nếm lần nữa, nhất định sẽ có ảnh hưởng tới định giá của lần đầu tiên, sẽ không công bằng.

Thế nhưng vật này cũng thực sự là không có biện pháp cho ra một giá công bằng, tự nhiên là vì không có cách so sánh tham chiếu. Mà sau đó thương hội cũng không cách nào dự đoán được có thể bán ra bao nhiêu tiền, hai người chỉ có thể đảm bảo cho ra giá cả dưới tình huống không để thương hội lỗ vốn, bằng không thương hội nuôi những kẻ làm mua bán lỗ vốn này làm gì!?

Điều này đối với Miêu Nghị mà nói có chút không công bằng, hai lão cũng nói rõ, biện pháp tốt nhất là Miêu Nghị ký gởi những vò rượu này cho thương hội bán đấu giá. Đến lúc đó thương hội sẽ rút ra một ít cho những khách hàng cao cấp của tu hành giới nếm thử, sau đó sẽ cử hành một cuộc bán đấu giá dành riêng cho số rượu này, hơn một vạn vò quỳnh tương ngọc dịch này đủ làm một lần bán đấu giá riêng.

Cuối cùng số tiền bán đấu giá được sau khi trừ phần trăm của thương hội, còn dư lại chính là giá tiền của Miêu Nghị thu được hết sức công bằng.

Miêu Nghị hỏi bao lâu mới có thể cho ra kết quả, La Bình nói loại chuyện như vậy không thể gấp, muốn bán ra giá tiền cao trước tiên phải vận hành một chút, từ từ chờ mấy năm hãy nói.

Thế nhưng Miêu Nghị không thể chờ được, nếu như có thể chờ nổi mấy năm, hắn cũng không cần thiết bán đồ táng gia bại sản như vậy.

La Bình muốn chiếu cố cũng không có biện pháp, đứng ở lập trường của thương hội chỉ có thể đưa ra giá thu mua này, mà Miêu Nghị cũng chỉ có thể nhắm mắt đáp ứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui