Phi Thiên

- Trước đó tiểu nhân cũng cảm thấy rõ ràng cước lực của vật cỡi không phát huy ra được, hết sức khác thường. Ban đầu còn tưởng rằng đến Tinh Tú Hải có thay đổi gì, thế nhưng tựa hồ những người khác cũng không bị ảnh hưởng, nghĩ tới nghĩ lui nhất định là tiểu tặc kia động tay chân với vật cỡi của chúng ta ở trên thuyền.

Ô Mộng Lan hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ các ngươi ở trên thuyền mấy tháng cũng không phát hiện ra vật cỡi mình bị động tay chân sao?

Tô Kính Công bi phẫn nói:

- Vấn đề nằm ở chỗ này, điện chủ phạt bọn ta đứng ở đầu thuyền hơn ba tháng, trong lúc đó là Miêu Nghị giúp một tay chiếu cố vật cỡi bọn ta.

Ô Mộng Lan kinh ngạc:

- Ta phạt các ngươi đứng ở đầu thuyền hơn ba tháng khi nào?

- Bọn ta rõ ràng nghe được lúc ấy điện chủ nói, lệnh cho chúng ta cứ đứng ở đó…

Tô Kính Công trợn to hai mắt, kể lại chuyện lúc trước lại một lượt.

Nghe xong, Ô Mộng Lan thình lình quay đầu lại nhìn về phía Miêu Nghị xem cuộc chiến, không kìm được cười lạnh hai tiếng:

- Hảo tiểu tử, còn tưởng là thực lực ngươi trở nên cường hãn như vậy không biết từ lúc nào, lúc mạng nhỏ còn nằm trong tay bản tọa cũng dám táy máy tay chân dưới mắt bản tọa.

Rõ ràng hắn đùa giỡn xem nàng như kẻ ngốc, quả thật là gan lớn tày trời.

Dường như Miêu Nghị cũng phát giác ra, quay đầu lại nhìn thấy Ô Mộng Lan đang đứng bên cạnh mạn thuyền, Tô Kính Công đứng ở dưới biển, hai mắt híp lại. Hắc Thán nhanh chóng chuyển hướng, Nghịch Lân thương chĩa xéo xuống đất, trong nháy mắt như mũi tên rời cung chợt lao ra.

Đến gần bờ biển, Hắc Thán đột nhiên bay vọt lên không, Miêu Nghị ngồi trên lưng nó lăng không giơ thương, mượn lực lao xuống cuồng bạo Hắc Thán đập một thương xuống mặt biển.

Sắc mặt Tô Kính Công kịch biến, nhanh chóng chui xuống dưới nước, lặn xuống đáy thuyền tránh né.

Ầm… mặt biển như vừa xảy ra vụ nổ, bắn lên một cột nước vào mấy chục thước. Trước người Ô Mộng Lan như có một bức tường vô hình chặn lại, hất bọt nước bắn tung ra không dính vào người nàng chút nào.

Hắc Thán ở dưới nước nhanh chóng vòng lại, Miêu Nghị cầm thương nhìn vòng quanh mặt nước, thi pháp điều tra bốn phía, rốt cục nhận ra được Tô Kính Công đã từ đáy thuyền nhanh chóng lặn sâu xuống biển.

Lúc này chợt nghe tiếng Ô Mộng Lan lạnh lùng truyền âm chất vấn truyền tới tai:

- Miêu Nghị, ngươi lại dám táy máy tay chân đối với vật cỡi bọn họ ở trên thuyền.

Miêu Nghị ngẩng đầu đáp lại:

- Tô Kính Công có cừu oán với ta, Mạnh tỷ không cần nghe lão nói hươu nói vượn.

Trong giọng nói Ô Mộng Lan lộ ra vẻ thẹn quá hóa giận:

- Miêu Nghị, ta thấy ngươi chán sống rồi, còn dám đùa giỡn ta!

- Mạnh tỷ nói quá lời rồi, dọc trên đường đi Miêu Nghị đối với Mạnh tỷ cung kính có thừa, sao dám đùa giỡn!? Chuyến đi Tinh Tú Hải này, sinh tử Miêu Nghị khó liệu, vì vậy xin từ biệt.

Miêu Nghị cười nhạt, hoành thương ôm quyền, Hắc Thán nhảy lên không rơi xuống bờ cát, chở Miêu Nghị dong ruổi đi.

Sắc mặt Ô Mộng Lan thoạt xanh thoạt trắng, mặc dù Miêu Nghị nói lời này khách sáo, nhưng cũng nói rất rõ ràng, ta ở Tinh Tú Hải sinh tử khó liệu, đùa giỡn nàng thì đã sao… Nàng dám làm gì ta ở Tinh Tú Hải?!

Nàng rất muốn lập tức xuất thủ làm thịt Miêu Nghị, thế nhưng đúng là nàng không dám nhúng tay vào bất cứ chuyện gì ở chỗ này.

Lúc này Hồng Cân minh giao phong chính diện với ba đại phái thắng bại đã phân, ba đại phái hoàn toàn thua bại, còn sót lại hơn ba mươi người biết không đủ sức xoay chuyển cục diện, không dây dưa nữa, kinh hoàng chạy thục mạng.

Thật nhiều người Hồng Cân minh lập tức ầm ầm đuổi giết ở phía sau, Miêu Nghị cầm thương ngồi yên trên long câu ngắm nhìn bốn phía một vòng, phát hiện chung quanh vẫn còn không ít người quan chiến, có quỷ mới biết những người này có ý kiến gì, lúc này thi pháp lên tiếng quát:

- Giặc cùng chớ đuổi, mau trở về thu dọn chiến trường.

Bọn Triệu Phi dẫn dắt người truy kích lập tức dẫn nhân mã quay về, bắt đầu thu nhặt chiến lợi phẩm ở hiện trường, người quan sát chung quanh thèm nhỏ dãi, hiện trường có không biết bao nhiêu món pháp bảo.

- Giám sát lẫn nhau, ai dám giấu riêng, giết!

Miêu Nghị dẫn Thích Tú Hồng chạy tới trước lại lạnh lùng quát, ánh mắt nhìn về phía Triệu Phi, Vương Việt Thiên và Tư Không Vô Úy.

Ba người hội ý, tu vi ba người bọn họ cao nhất, giết địch cũng nhiều nhất, ích lợi được chia ắt cũng là nhiều nhất, tự nhiên không muốn nhìn thấy có người cất giấu. Lập tức cầm vũ khí phóng long câu chạy khắp xung quanh dò xét, đồng thời kêu gọi một số người cảnh giác nhân mã xung quanh.

Lúc này đã là hoàng hôn, một đám người lật thi thể trên đất, nhặt pháp bảo vũ khí tán lạc dưới đất lên, tháo nhẫn trữ vật xuống, lột bảo giáp mặc trên ở thi thể xuống...

-----------

Tà dương như máu, Miêu Nghị hoành thương ngồi ngay ngắn trên long câu, Thích Tú Hồng lẳng lặng bồi ở phía sau.

Miêu Nghị quét mắt qua, kiểm lại một chút nhân mã, phát hiện bên mình cũng chết trận hơn năm mươi người, chỉ còn lại có chừng bốn trăm nhân mã, hơn nữa phần lớn cũng đã bị thương.

Cuối cùng tập trung tất cả chiến lợi phẩm lại với nhau, nhân mã cũng tập hợp lại có vẻ rối loạn. Dù sao cũng là mới vừa liên kết lại, không ai chỉ huy, loạn cũng hợp tình hợp lý, bất quá trạng thái tinh thần mọi người rất tốt. Bất ngờ đánh thắng nhân mã của ba đại phái, nhớ lại ai cũng cảm thấy đã nghiền, cũng có hơi không tin, bình thường phần lớn người cũng không dám trêu chọc ba đại phái.

Ba người Triệu Phi đưa chiến lợi phẩm thu thập được đến trước mặt Miêu Nghị, Triệu Phi chắp tay báo:

- Minh chủ, giết hai trăm lẻ sáu tên địch, phe ta chết trận năm mươi ba người.

Miêu Nghị yên lặng gật đầu, trong lòng thở dài, đúng là ba đại phái không phải là tầm thường, đánh bất ngờ như vậy còn làm cho bên mình chết hơn năm mươi người. Nếu va chạm thêm vài lần nữa, người của ba đại phái mạnh như vậy, e rằng bên mình không chịu nổi.

Tư Không Vô Úy hai mắt thật to, râu quai nón rối bời, da ngăm đen, thân hình gầy gò lại vác trường phủ cười hắc hắc:

- Môn chủ, đây là chiến lợi phẩm.

Miêu Nghị mở một chiếc bao bố ra xem thử, phát hiện chỉ riêng nhẫn trữ vật đã có hơn năm trăm, những nhẫn trữ vật này chứa vật liệu cũng không ít, Tinh Tú Hải mười năm, hiển nhiên mọi người đã nhiều lần chuẩn bị.

Miêu Nghị thuận tay ném bao bố cho Thích Tú Hồng cầm, quay đầu lại nói với mọi người:

- Nơi đây không thích hợp ở lâu, mọi người tìm nơi an thân trước, sau đó sẽ luận công ban thưởng.

Ba người Triệu Phi cũng gật đầu đồng ý, chung quanh còn có thật nhiều nhân mã mắt hổ lom lom, đúng là không thích hợp ở lâu.

Chẳng qua là ánh mắt mọi người không khỏi nhìn Thích Tú Hồng lâu một chút, người không biết không khỏi nghi ngờ có lẽ nữ nhân xinh đẹp này ngấm ngầm qua lại với Miêu Nghị, nếu không làm sao Miêu Nghị lại ném nhiều bảo bối như vậy cho nữ nhân này trông coi, nghĩ thầm xem ra sau này sẽ phải khách sáo một chút với nữ nhân này.

Thích Tú Hồng lộ vẻ cảm kích nhìn Miêu Nghị một cái, biết đây là Miêu Nghị đang chiếu cố nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui