Phi Thiên

Y bất kể Tống Phù xảy ra chuyện gì, cũng không quản quan hệ giữa mình và Tống Phù tốt hay không, nhưng lúc đối mặt người ngoài dĩ nhiên là phải duy trì đồng môn. Dưới tình huống không hiểu rõ ràng, nói tốt nhất định là không sai.

Tần Vi Vi phất tay để cho y lui ra, chỉ bóng người rời đi ngoài cửa nói với Hồng Miên, Lục Liễu đang đứng hai bên tả hữu:

- Thấy không, đây mới là lời mà đồng môn sư huynh đệ nên nói, mà tuyệt không phải giống như người Đông Lai động, vậy căn bản không hợp với lẽ thường!

Hồng Miên hỏi:

- Sơn chủ, người muốn làm thế nào?

Tần Vi Vi đột ngột đứng lên, nói:

- Tai nghe là giả, mắt thấy là thật, ta muốn đích thân đi Đông Lai động xem thử, xem bộ chúng Đông Lai động có thật sự ủng hộ Miêu đại động chủ của chúng ta hay không. Nếu hắn dám gây ra chuyện liên lụy tới ta, phá hỏng đại cục trước mắt, ta sẽ không tha cho hắn!

Lục Liễu thử hỏi:

- Nếu như bọn họ thật sự là thật lòng ủng hộ thì sao?

Tần Vi Vi vẫn khăng khăng một mực:

- Chuyện này là không thể nào, trong này nhất định là có điều mờ ám, nếu là thật lòng ủng hộ, ta sẽ nhường vị trí sơn chủ cho hắn ngồi. Nếu hắn thật sự có khả năng này, để cho hắn giải quyết những đệ tử Lam Ngọc môn dưới quyền Trấn Hải sơn kia càng hay, cũng có thể giúp cho phủ chủ đỡ phần vất vả!

Hồng Miên, Lục Liễu nhìn nhau le lưỡi, biết sơn chủ đang nói lẫy, không thể làm thật, bất quá người ta mới vừa đi nhậm chức nàng đã lập tức đi xuống kiểm tra, tựa hồ có vẻ...

Không bao lâu, Đơn Biểu Nghĩa được hồi báo rốt cục có thể trở về Đông Lai động.

Thế nhưng y không hề cảm thấy nhẹ nhõm chút nào, ngược lại dọc đường lo lắng đề phòng, bởi vì sơn chủ Tần Vi Vi dẫn dắt mấy người cùng nhau đồng hành.

Động chủ vừa mới nhậm chức, sơn chủ đã lập tức chạy tới, ôi… Đơn Biểu Nghĩa thở dài một tiếng trong lòng, dọc theo đường đi cầu trời phù hộ, hy vọng động chủ Đại nhân an bài chuyện này ổn thỏa một chút, ngàn vạn lần chớ để lộ ra sơ hở gì.

Có câu lên thuyền giặc sẽ rất khó xuống, mặc dù có thể khắp nơi toàn là lỗ thủng, nước theo đó tràn vào ào ạt, nhưng người lên thuyền vẫn phải đồng tâm hiệp lực liều mạng xông lên bịt kín. Nếu không làm vậy ắt sẽ chết chìm, xông lên bịt lỗ thủng còn có một đường sinh cơ.

-----------

Miêu Nghị cũng không biết rõ giữa Dương Khánh và Lam Ngọc môn có ân oán thế nào, hắn là người thấp cổ bé họng không có biện pháp nào khác. Huống chi hắn lại mới vừa đầu hàng Dương Khánh không bao lâu, biết nội tình tin tức cũng không nhiều.

Đứng ở lập trường của hắn mà nói, mình là động chủ hợp pháp của Đông Lai động, người của Đông Lai động dĩ nhiên là phải nghe mình, không nghe lời tự nhiên phải lập tức giải quyết, chẳng lẽ còn phải chậm rãi dây dưa?! Nhanh chóng nắm chặt lấy toàn bộ Đông Lai động vào tay mình mới là hợp lý, nếu không mình làm động chủ còn có ý nghĩa gì.

Hắn cũng biết mình lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng giải quyết toàn bộ Đông Lai động, ngược lại chọc cho phía trên lo lắng đề phòng.

Bất quá không biết tự nhiên có ưu điểm của không biết, ít nhất tạm thời đỡ phải lo âu.

Lúc này Miêu Nghị đang ung dung nhàn nhã đi dạo giữa phố phường Đông Lai thành.

Chu Thiên Biểu vẫn dựng mặt lên như thường lệ, không mở miệng nói chuyện. Trên căn bản y cũng không biết nói chuyện, mà thỉnh thoảng thốt lên một câu nịnh bợ cũng chẳng ra gì, tay cầm bảo kiếm đi theo ở phía sau, giống như hộ vệ Miêu Nghị.

Miêu Nghị dẫn y đi ra vốn để làm hộ vệ, có một tu sĩ Bạch Liên tam phẩm đồng hành gặp phải chuyện gì cũng có thể ngăn cản được.

Phía trước ven đường có một nhà treo lụa đỏ buông từ trên lầu xuống, có một đám đông vây quanh, không biết là khuê tú đại gia nhà nào đang ném tú cầu, khiến cho Miêu Nghị và Chu Thiên Biểu nhìn lâu một chút, bất quá không ghé lại.

Hoàng hoa khuê nữ trên tú lâu tay ôm tú cầu, sắc mặt thẹn thùng nhìn quanh quất tìm kiếm lang quân như ý trong đám người, rất nhanh ánh mắt chốt vào Miêu Nghị đang đi đường tắt.

Lúc này Miêu Nghị không nói là nhân trung long phượng, nhưng tuổi còn trẻ lại leo lên ghế động chủ, chính là lúc Xuân phong đắc ý. Cộng thêm tinh khí thần người tu hành, khí thế cũng không phải thanh niên nhà dân chúng tầm thường có thể so sánh được.

Huống chi sau lưng hắn còn có hộ vệ đi theo, vừa nhìn cũng biết là người có thân phận.

Hoàng hoa khuê nữ cắn răng một cái, hai cánh tay dùng sức ném tú cầu thẳng tới, xuất thủ rất có lực độ và độ chính xác, không hổ là kẻ dám ném tú cầu. Chắc chắn là nàng đã từng tập luyện, bằng không lỡ như ném trúng lão nhân chắc chắn sẽ phiền phức lớn.

Tú cầu vừa bay ra, đám đông bên dưới giơ tay lên tranh cướp, không ngờ rằng bay qua đỉnh đầu hết thảy.

Miêu Nghị mắt nhìn phía trước đi dạo cũng không nhìn, chỉ phất tay một cái, tú cầu bay tới lại bay trở về tú lâu.

Chu Thiên Biểu cũng chỉ nghiêng đầu nhìn một chút, lặng lẽ không lên tiếng đi theo sau lưng Miêu Nghị, ngang qua đám đông bên này.

Hoàng hoa khuê nữ ôm tú cầu bay trở về trợn mắt há mồm, nhìn hai người ung dung điềm tĩnh bỏ đi, chậm rãi cắn môi. Đối với nữ nhi đây là chuyện vô cùng mất mặt, tú cầu ném ra lại bị ném trở lại, thật sự là chưa từng nghe qua.

Đám người bên dưới tú lâu cũng kinh ngạc trợn mắt há mồm, ai nấy kiễng chân nhìn theo bọn Miêu Nghị dần dần đi xa, ngay sau đó lại quay đầu lại hô to lên:

- Tiểu thư ném nữa đi, tiểu thư ném nữa đi...

Tiểu thư lại cắn răng quay đầu đi, biến mất bên trong tú lâu.

Bên trong Đông Lai thành có một con sông chảy ngang qua, sau khi Chu Thiên Biểu hỏi giá tào công đang dừng thuyền cặp bờ, bèn cùng Miêu Nghị song song lên thuyền nhỏ.

Tào công đẩy mái chèo, chở hai người thuận dòng mà đi,

Miêu Nghị chắp tay đứng thẳng trước mũi thuyền, Chu Thiên Biểu cầm kiếm ở phía sau.

Thuyền đi chưa được bao xa, trên bờ chợt vang lên một tràng tiếng vó ngựa. Người trên thuyền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vị tiểu thư ném tú cầu kia dẫn mấy tên tráng hán phóng ngựa đuổi theo.

- Đứng lại cho ta!

Tiểu thư chỉ Miêu Nghị đứng mũi thuyền mà quát lên.

Miêu Nghị nhìn chung quanh một chút, thừa dịp không ai chú ý thi pháp hiện ra ảo ảnh hoa sen Mi Tâm cho đối phương thấy, muốn làm cho đối phương biết khó mà lui.

Ai ngờ đối phương vẫn phóng ngựa đuổi theo không tha, chẳng lẽ không sợ tiên nhân sao!? Miêu Nghị ngạc nhiên chợt hiểu ra, nhớ tới Mi Tâm mình bôi Linh Ẩn Nê, đối phương không thấy được.

Hiện tại tên này dùng Linh Ẩn Nê thành nghiện, nguyên nhân không vì gì khác, tu vi hắn quá thấp, làm động chủ cũng sợ người khác xem thường, dứt khoát giấu đi ảo ảnh hoa sen nơi Mi Tâm, tránh để cho người ta thấy sẽ chê cười.

Hắn đành phải âm thầm truyền âm báo cho Chu Thiên Biểu biết.

Chu Thiên Biểu thình lình quay đầu lại lạnh lùng nhìn chăm chú về phía vị tiểu thư kia, ảo ảnh hoa sen hiển lộ trên Mi Tâm, nhất thời đám người tiểu thư giật mình kinh hãi trợn mắt há mồm, siết cương dừng ngựa không dám lỗ mãng nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui