Phi Thiên

Bờ vai mịn màng trắng trẻo, tứ chi giống như ngó sen, đường cong lả lướt eo thon… hết thảy đều bại lộ ra ngoài rành rành trước mắt.

Hai thiếu nữ giống như đóa hoa sắp nở hết sức thẹn thùng, mặc y phục cực ít, mặt đỏ bừng đang mang dụng cụ tắm rửa đi tới.

Miêu Nghị há to miệng, á khẩu không trả lời được một hồi, chợt nghĩ tới điều gì, mặt bừng đỏ, nhanh chóng đưa tay vớ một món y phục trên bờ, đưa xuống nước che kín hạ thể, khẩn trương nói:

- Hai người các ngươi vào đây làm gì?

- Phục dịch động chủ tắm rửa!

Hai người nhất tề đỏ mặt nói.

Miêu Nghị ôm chặt hạ thể, vội vàng lắc đầu nói:

- Không cần, không cần, để tự ta tắm là được.

- Đây là chuyện mà bọn tỳ tử phải làm.

Hai tên thị nữ nhớ kỹ lời của Diêm Tu trước đó, bất chấp hết thảy đưa đôi chân trắng muốt xuống nước. Cũng không cần biết Miêu Nghị có đồng ý hay không, một nàng giơ tay giúp hắn xõa tóc ra, nàng kia vốc nước lên thấm ướt vai hắn.

Miêu Nghị thật sự là quẫn bách vô cùng, thậm chí thẹn quá hóa giận, đây cũng là bản tính thường tình của nam nhi.

Hai vị thiếu nữ vừa xuống nước, y phục bằng lụa mỏng manh thật ngắn không thể nào ngăn được nước ngấm vào, trở nên dán sát da thịt như ẩn như hiện. Làm cho trong nháy mắt tim Miêu Nghị đập rộn lên, không dám nhìn nữa, muốn đuổi hai người đi nhưng lời lên đến miệng lại nuốt xuống.

Nhưng hắn cũng không dám nhìn chằm chằm thân thể nửa kín nửa hở của hai người nữa, chỉ có thể nhắm hai mắt lại, hai tay bưng chặt hạ thể, mặc cho hai nàng dịu dàng đụng chạm thân thể của mình. Cảm giác tay của hai nàng chạm vào da thịt khiến cho hắn không kềm được run rẩy một trận.

Bất quá dần dần hắn cũng cảm thấy thích ứng, sau khi thích ứng cảm thấy thoải mái không nói nên lời, chỉ là hai tay vẫn ôm chặt hạ thể thủy chung không chịu buông ra.

Cần phải biết trước khi Đông Lai thành chọn lựa những thiếu nữ này ra dâng hiến cho tiên nhân, đã đặc biệt mời người đến dạy dỗ. Tự nhiên là phải làm cho tiên nhân hài lòng, cho nên các loại kỹ thuật phục dịch người cũng bắt buộc luyện tới luyện lui, nếu không thành thục Đông Lai thành cũng không dám dâng ra...

-----------

Hoàn cảnh động phủ tu hành trấn giữ một phương cũng sẽ không quá kém.

Núi xanh như mộng, giữa núi rừng xanh biếc có phi cầm tẩu thú, một bọn người đang ngắm cảnh núi ở sát biển, nghe tiếng nước suối chảy róc rách.

Bọn sư đệ sư muội Vương Tử Pháp dẫn Trịnh sư huynh thưởng thức phong cảnh Đông Lai động, làm quen với hoàn cảnh Đông Lai động, ai nấy tỏ ra vô cùng cung kính với sư huynh.

- Lục Thánh phân chia thiên hạ, các lộ động phủ dưới quyền cũng chiếm hết khu vực thiên linh địa tú, quả thật là địa phương rất tốt!

Mấy người đi vào một cái đình trên núi, Trịnh Kim Long nghe sư đệ sư muội giới thiệu ngắm nhìn cảnh đẹp bốn phía cảm khái một câu. Chỉ là núi của một Đông Lai động nho nhỏ lại không hề kém hơn đường đường Lam Ngọc môn.

Trên mặt y thủy chung lộ nét ôn hòa vui vẻ, bọn Vương Tử Pháp cũng không thể nhìn ra bất kỳ đầu mối nào từ sắc mặt sư huynh.

Vương Tử Pháp theo sát bên cạnh cười nói:

- Hôm nay Lam Ngọc môn ta cũng tham gia vào trong đó, rất có triển vọng!

Trịnh Kim Long chợt à một tiếng:

- Trong mắt các ngươi còn có sư môn sao?

Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt mọi người nhất thời cứng đờ, không khí trong nháy mắt trở nên lúng túng, nghĩ thầm cái gì phải tới rốt cuộc đã tới.

- Sư huynh nói như vậy khiến cho chúng ta sợ hãi…

Vương Tử Pháp còn chưa nói hết lời, Trịnh Kim Long đột ngột xoay người cắt đứt, mặt vẫn mỉm cười như cũ, nhưng trong giọng nói đã toát ra vẻ âm trầm lạnh lẽo:

- Sợ hãi ư, các ngươi còn hiềm lá gan mình chưa đủ lớn sao?

Ánh mắt của những người khác đều rơi vào trên mặt Vương Tử Pháp, bởi vì y đã nói qua có biện pháp ứng đối.

Vương Tử Pháp kinh ngạc hỏi:

- Sư huynh nói như vậy là có ý gì?

Trịnh Kim Long cười híp mắt nói:

- Sư đệ, ngươi đang giả bộ hồ đồ với ta sao? Tống sư đệ chết đi, các ngươi không chuẩn bị cho sư môn một câu trả lời sao?

Vương Tử Pháp tỏ vẻ nghiêm nghị, trầm giọng nói:

- Tống sư huynh thiếu chút nữa làm hỏng chuyện tốt của Lam Ngọc môn ta, Tống Phù thật sự đáng chết! Nếu cho chúng ta thêm một cơ hội, chúng ta cũng sẽ làm như vậy!

Trịnh Kim Long ngẩn ra, ánh mắt chớp lóe một hồi, chậm rãi hỏi:

- Chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình gì sao, mỗ xin rửa tai lắng nghe.

Vương Tử Pháp thấp giọng nói:

- Sư huynh, có một số việc cho dù sư môn không nói, thật ra thì trong lòng mọi người đều biết rõ ràng. Lam Ngọc môn ta há có thể sống lâu dưới người khác, sớm muộn có một ngày sẽ thay thế Dương Khánh, sư huynh thấy có phải không?

Trịnh Kim Long từ chối cho ý kiến, không nói phải cũng không nói không, hỏi ngược lại:

- Chuyện này có liên quan tới cái chết của Tống sư đệ sao?

- Đương nhiên là có liên quan.

Vương Tử Pháp lại hỏi:

- Sư huynh cảm thấy tên Miêu Nghị này thế nào?

Trịnh Kim Long đoán không ra đối phương có ý gì, suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói:

- Những chuyện khác không rõ ràng lắm, ta chỉ biết tu vi hắn yếu kém, không đứng ra đường đường chính chính được. Nếu không nhờ lọt vào mắt xanh Dương Khánh, ắt sẽ không có hôm nay, nói là tâm phúc của Dương Khánh cũng không quá đáng. Ta nói như vậy, sư đệ có hài lòng chăng?

- Sư huynh cao kiến!

Vương Tử Pháp ôm quyền nói:

- Đúng như sư huynh nói, nhưng sư huynh chỉ biết một mà không biết hai, quan hệ giữa Miêu Nghị kia và Dương Khánh cũng không phải là thân mật như người ngoài nhìn thấy, bọn ta từng nghe hắn nhất thời lỡ lời, mắng Tần Vi Vi là tiện nhân!

Tự nhiên Trịnh Kim Long cũng biết Tần Vi Vi là con gái nuôi Dương Khánh, Miêu Nghị lại dám mắng phủ nữ nhi chủ là tiện nhân ư, y lộ vẻ hơi kỳ quái hỏi:

- Có chuyện như vậy sao, nhưng chuyện này có liên quan gì tới cái chết của Tống sư đệ?

Vương Tử Pháp lập tức ghé sát vào tai y, sau khi dặm mắm thêm muối vào sự thật bèn kể sơ qua.

Trịnh Kim Long kinh ngạc nói:

- Ba viên? Hắn lấy ở đâu ra nhiều Nguyện Lực Châu như vậy phát cho chúng ta?

- Bọn ta chính mắt thấy trên tay hắn có một viên Nguyện Lực Châu tụ tập nguyện lực một năm của vạn người...

Vương Tử Pháp lại bồi thêm một câu.

- Hắn có nguồn khai thác Nguyện Lực Châu khác ư?

Mắt Trịnh Kim Long sáng lên.

Vương Tử Pháp buông tiếng than dài:

- Bây giờ sư huynh mới biết chúng ta khó xử, lời thật không lọt tai, mặc dù địa vị sư huynh ở sư môn cao hơn chúng ta, nhưng một khi tin tức này truyền về sư môn, Đông Lai động nho nhỏ chắc chắn sẽ trở thành củ khoai nóng phỏng tay, các vị sư trưởng chắc chắn sẽ phái thân tín của họ tới đây thay chúng ta. Chúng ta thất lợi chỉ là chuyện nhỏ, nếu như tin tức bại lộ, một khi Miêu Nghị bị Dương Khánh cho đòi trở về, khổ tâm chúng ta muốn dò tìm lai lịch Nguyện Lực Châu vì sư môn hẳn là phải thất bại! Đây là tổn thất cho sư môn, cho nên Tống Phù đáng chết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui