Phi Thường Hoàn Mỹ

Thích Bạch quả thực hận mình không nên nói, hắn lúc nào thì nói không cần. Hắn đây không phải là đau nàng, thương nàng sao! Nhìn nàng nước mắt đầy mặt liền trực tiếp hôn lên mắt nàng, nước mắt của nàng Thích Bạch nếm vừa đắng vừa chát, chỉ muốn nàng đừng khóc nữa, rõ ràng người sai là hắn, vì sao nàng lại phải khóc.

Vừa nhìn vết thương trên tay nàng, hắn đã biết là do công cụ điêu khắc gây nên. Nghĩ tới nàng lòng tràn đầy vui vẻ ở trong Vĩnh Thọ cung chuẩn bị lễ vật cho mình, chính mình chẳng những không thưởng cho nàng, còn thưởng cho nữ nhân khác gì đó! Đến nơi này còn hung dữ với nàng, Thích Bạch trước giờ không cảm thấy mình lại là kẻ hỗn đản đến như vậy!

Thích Bạch nắm tay Quý U, thỉnh thoảng lại đưa tới bên miệng hôn lên, lại ôm Quý U, nói bên tai nàng đều là do trẫm không tốt. Lúc Đỗ thái y tiến vào chính là thấy cảnh tượng như vậy.

Thích Bạch nhìn Đỗ thái y tới thì nói nhanh “Còn sững sờ làm gì! Mau chóng tới xem cho Tích tiệp dư một chút!”

Quý U cảm thấy Thích Bạch lại muốn hung dữ với thái y, liền lắc lắc tay áo hắn không cho hắn tức giận. Thích Bạch vừa thấy tiểu nữ nhân chịu ngoan ngoãn trở lại liền dỗ dành “Trẫm không có tức giận, nàng mau cho thái y xem vết thương, nàng ngoan ngoãn nha.”

Đỗ thái y ở trong cung nhiều năm như vậy nhưng làm gì gặp qua tình huống này. Ánh mắt nhìn Tích tiệp dư như nhìn nữ thần, thần tượng!

Đỗ thái y nhìn vết thương của Quý U rồi nói “Miệng vết thương của Tích tiệp dư cũng không sâu, thần cho Tích tiệp dư một lọ thuốc mỡ, bôi lên là tốt rồi.” Đỗ thái y vội vàng hồi bẩm với Hoàng thượng đang ngồi một bên. Bộ dáng Hoàng thượng nhìn mình chằm chằm thật là đáng sợ, thần kinh hãi a!

“Được rồi, mang theo Tiểu Thịnh Tử đi lấy dược, nhanh lên!”

Tiểu Thịnh Tử có thể xem như là chạy vội đi lấy dược, lại chạy vội trở về. Hắn đã nhìn ra, Hoàng thượng thưởng cái đèn kia cho Tình quý tần, lúc này không biết đã hối hận ra cái dạng gì, hướng gió trong hậu cung này thay đổi hoàn toàn a.

Thích Bạch cầm dược vội nhanh chóng bôi thuốc cho tiểu nữ nhân trong lòng mình. Hắn hết sức nghiêm túc, bôi một chút lại hỏi nàng có đau không. Mới đầu Quý U chỉ đáp là không đau, sau thấy hắn hỏi không dứt liền nói “Ngài bôi một chút, lại thổi cho thần thiếp một chút.” Hoàng đế liền im lặng bôi thuốc, chốc chốc lại thổi cho nàng, miễn bàn là đã dụng tâm nhiều như thế nào.

Mắt thấy dược cũng lau xong, nàng cũng ngừng khóc, Thích Bạch mới thở phào nhẹ nhõm.

Thích Bạch nghĩ là vẫn nên giải thích với nàng một chút, bằng không nàng lại nghĩ hắn lòng dạ hẹp hòi, thưởng đồ cho nữ nhân khác lại đến chỗ nàng nổi giận, hắn sẽ thành loại người nào! Vạn nhất về sau nàng sợ hắn thì hắn biết đi tìm ai! Vạn nhất nàng không chịu đem lễ vật tặng hắn thì làm thế nào!

“U U, là trẫm không tốt. Trẫm không nên nói chuyện lớn tiếng, trẫm thật không biết U U của trẫm lại đang làm lễ vật tặng trẫm. Trẫm không cảm kích cũng coi như xong đi, đằng này lại đem U U của trẫm chọc cho đến khóc. U U, nàng đừng tức giận, khụ khụ, cái đèn hoa sen bát bảo kia rất khó coi, Tình quý tần đưa canh cho trẫm, trẫm liền thưởng cho nàng ta một cái đèn, đây chính là lễ vật qua lại thôi. Trẫm không phải là giận dỗi U U không đưa canh cho trẫm, U U của trẫm ngoan như vậy, tốt như vậy, thích trẫm như vậy, còn làm lễ vật tặng trẫm, tay còn bị thương, trẫm đau lòng còn không kịp.” Thích Bạch cố gắng hết sức lực muốn làm cho nàng cười lên.

Quý U nhìn Hoàng đế đang dỗ dành mình lại bắt đầu ngẩn người. Hoàng đế nói chuyện rất ôn nhu, tràn ngập tình cảm cùng lấy lòng. Một người có nhiều nữ nhân như vậy lại không phiền chán ở đây dỗ dành chính mình, Quý U không muốn thừa nhận tâm nàng đã trở nên mềm nhũn rồi.

Thích Bạch nhìn nàng ngẩn người, liền nghĩ nàng khẳng định là mệt muốn chết rồi. Hắn cởi quần áo nàng, mang nàng đi tắm rửa, chăm chú nghiêm túc tắm rửa sạch sẽ cho cả hai xong, hắn lại ôm nàng đến nằm trên giường.

Thích Bạch thấy nàng không nói lời nào, tâm cũng lo lắng đề phòng. Thích Bạch chưa từng dỗ dành người nào khác, hắn cũng không biết biểu đạt lời xin lỗi của mình thế nào. Liền chỉ có thể ôm nàng thật chặt, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, dỗ nàng ngủ.

Quý U nhẹ nhàng ôm chặt eo Thích Bạch, cảm nhận được động tác của nàng, tim hắn đập thật nhanh.

“Thần thiếp kỳ thật không giận dỗi chuyện Hoàng thượng đưa cho Tình quý tần tỷ tỷ đèn hoa sen mà không đưa cho thần thiếp, thần thiếp chỉ là sợ Hoàng thượng thích người khác rồi sẽ không nhớ tới thần thiếp nữa, nhưng thần thiếp không dám nói, thần thiếp sợ Hoàng thượng thấy U U không ngoan như vậy, không hiểu chuyện như vậy, cũng không hiểu chuyện như ngài nghĩ, sẽ chán ghét thần thiếp.” Giọng nói của Quý U vô cùng thấp, thì thào nhỏ nhẹ, Thích Bạch phải cố hết sức lực mới nghe được âm thanh.

Cảm giác trước ngực lại trở nên ướt át, Thích Bạch đau lòng nắm thật chặt tay Quý U, ôn nhu nói “U U của trẫm dù không ngoan, không nghe lời, không hiểu chuyện thì trẫm vẫn thích nàng, thích ghê gớm, trẫm không nghĩ tới là sẽ thích nàng đến như vậy. U U của trẫm không cần phải sợ, lần này là do trẫm sai có được hay không.” Nói xong bóp nhẹ cằm nàng, hôn lên trán, mắt, mũi, môi nàng.
Hôn xong lại nhìn sâu vào mắt Quý U, hai người không ai nói với ai lời nào, nhìn nhau thật lâu, tựa hồ như nhìn thẳng vào lòng của đối phương.

Cuối cùng Quý U nhẹ nhàng mỉm cười, khóe mắt ướt át, nhưng lại đẹp đến kinh người. Quý U cũng học động tác của Thích Bạch, nắm nhẹ cằm hắn, hôn lên trán, mắt, mũi, miệng, lỗ tai, hầu kết,...

Lại là một đêm kiều diễm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui