Phi Thường Hoàn Mỹ

Lục Nhạc Dao vừa ngước mắt lên nhìn đã thấy Hoàng thượng mang theo Tiểu Thịnh Tử đi về phía này.

Lục Nhạc Dao nghĩ tới mặt mình, nhanh chóng giả bộ thương tâm cúi đầu duyên dáng hành lễ, cứ tưởng rằng Hoàng thượng sẽ trực tiếp đi qua không ngờ lại nghe được âm thanh lâu nay nàng hằng mong nhớ.

“Ngươi vừa rời khỏi Vĩnh Thọ cung sao?”

Lục Nhạc Dao nghe vậy, dùng thanh âm run rẩy trả lời “Hồi Hoàng thượng, tần thiếp vừa gặp Tích tỷ… Tích tiệp dư nương nương.”

“Về sau đừng tới Vĩnh Thọ cung nữa, ở trong cung của ngươi thôi.”

Nói xong Thích Bạch đi thẳng về phía trước, không quan tâm đến Lục Nhạc Dao đang ngây ngốc đứng tại chỗ.

“Hoàng thượng, Tích tiệp dư nương nương rất thích tần thiếp bồi nàng… Trong hậu cung này tần thiếp thân cô thế cô, hiện tại chỉ có thể trò chuyện cùng Tích tiệp dư nương nương mới không cảm thấy nhớ nhà.” Thanh âm run rẩy đáng thương, dường như nhớ rõ rằng Thích Bạch từng không cho nàng gọi hắn là ca ca nữa, không thể kể ra những bi thương trong lòng.

“Nếu ngươi thật sự nhớ nhà thì trẫm sẽ đưa ngươi xuất cung,” Thích Bạch xoay người hỏi Lục Nhạc Dao.

“Tần thiếp đã vào cung thì chính là người của hoàng tộc, cả đời này sẽ là, Thích…” Lời còn chưa nói xong đã bị đánh gãy.

“Nếu là người của hoàng tộc thì nhớ giữ quy củ, về sau không nên đến tìm Tích tiệp dư nữa.” Thích Bạch không cần kiên nhẫn nghe tiếp.

Hai chữ ca ca còn chưa thành tiếng… Lục Nhạc Dao nhìn Hoàng thượng đi vào Vĩnh Thọ cung, là Tích tiệp dư nói gì đó với Thích ca ca đúng không? Hay vì Thích ca ca vẫn còn giận nàng?

Tích tiệp dư… Lục Nhạc Dao nhìn Vĩnh Thọ cung tráng lệ, ánh mắt hằn tia độc ác, chỉ cần ngươi ở đây thì người khác không có bất kỳ cơ hội nào đúng không?

Lúc Thích Bạch đến Vĩnh Thọ cung thì Quý U đang tản bộ trong sân, Thích Bạch cho Hứa ma ma lui ra, chính hắn tiến lên đỡ lấy thắt lưng nàng.

“Dùng đồ ăn sáng rồi sao? Hôm nay chàng về hơi trễ.” Quý U nhìn Thích Bạch còn mặc long bào thì muốn kéo hắn vào phòng thay y phục, sợ hắn nóng. Đã đầu hè rồi, trời đang dần dần nóng lên.

“Có chút việc trì hoãn nên ta dùng bữa sáng ở Dưỡng Tâm điện luôn rồi. Không có ta ở bên cạnh, nàng có ngoan ngoãn dùng bữa không?” Thích Bạch cũng không thoái thác, cùng đi theo Quý U vào phòng.

Quý U ngồi bên giường nhìn Thích Bạch chằm chằm, đã lâu rồi hắn không để nàng giúp hắn thay y phục. Thích Bạch được coi như là thường trú tại Vĩnh Thọ cung cho nên y phục của hắn ở đây không hề ít.

Thích Bạch vừa khoác trung y vừa nói “Trên đường đến ta đã gặp Lục Nhạc Dao, đã nói với nàng ta là sau này đừng đến tìm nàng nữa rồi.”

“A? Hôm nay ta không có cơ hội mở lời, nàng dạy ta một khúc đồng dao rồi bỏ đi mất.” Quý U không ngờ Thích Bạch lại thay nàng nói mất rồi.

Thích Bạch đến bên cạnh Quý U, hôn lên môi nàng, “Ta giúp nàng giải quyết, tránh cho việc bảo bảo bị làm phiền mỗi ngày lúc ăn sáng.”

Quý U nghe vậy thì thấy buồn cười, bóp nhẹ hai má của Thích Bạch “Sao vậy? Giờ chàng biết xót cho bảo bảo rồi sao?”

Thích Bạch nhìn nàng ôn nhu, nghiêng tai dựa vào bụng của nàng nghe động tĩnh của các bảo bảo. Dĩ nhiên là xót, các bảo bảo giúp hắn dỗ dành U U rất tốt nha.

----Ta là đường phân cách đại hội ngắm hoa sắp bắt đầu---- ----

Chớp mắt đã đến ngày hội ngắm hoa, cung nhân lại một phen bận rộn.

Lạc thú trong hậu cung không nhiều, ngắm hoa ngắm cảnh là chuyện bình thường, Hoàng hậu nương nương chủ trì hội ngắm hoa cho nên không có ai dám không đến, cũng rất ít không không thích náo nhiệt, đây là cơ hội để trò chuyện nha.

Địa điểm ngắm hoa là ở ngự hoa viên, nhưng có chút không giống ngày xưa, hôm nay có rất nhiều loại quý hiếm từ Thảo Hoa điện chuyển ra, do cung nhân tỉ mỉ chăm sóc, mỗi cây trị giá ngàn vàng, sau khi thưởng thức xong thì lại chuyển về Thảo Hoa điện.

Các phi tần có phần vị thấp đến sớm nhất, tuy là quy định bất thành văn nhưng không ai ngốc đến mức đợi Hoàng hậu nương nương đến rồi ngươi mới xuất hiện. Đương nhiên là vẫn phải cố kỵ các phi tần khác nữa, gặp người có tính tình không tốt thì đến muộn rồi còn bị chê cười nữa.

Mấy người Lục Nhạc Dao vừa trò chuyện vừa đợi người khác đến đông đủ, hôm nay bọn họ rất nhọc công trang điểm, khác với lúc thỉnh an, hôm nay là ngày hội ngắm hoa, chắc chắn là Hoàng thượng sẽ đến đây nói mấy câu, các nàng đã tiến cung nhiều ngày, chưa thấy thánh nhan liền không có thánh sủng, nhất định phải nắm chắc cơ hội này.

Lục Nhạc Dao thở dài, tối qua nàng bị mất ngủ, luôn luôn suy nghĩ vì sao Hoàng thượng lại không cho nàng tiếp cận Tích tiệp dư. Nàng không giở trò xấu, muốn nhanh chóng lấy lòng Tích tiệp dư, chẳng những tặng quà mà còn dạy mấy khúc đồng dao, nàng không tin Tích tiệp dư chưa hát cho Hoàng thượng nghe. Nàng đã hạ thấp mình như thế, Tích tiệp dư còn không hài lòng ở chỗ nào? Nàng đã nói là nàng không tranh sủng, Hoàng thượng cũng không đối xử khác lạ với nàng, vì sao Tích tiệp dư không chịu giao hảo với nàng?

Lẽ nào là do Tích tiệp dư không tin nàng nên không chịu kết giao với nàng sao?

Bước tiếp theo nàng nên làm thế nào mới lấy được tín nhiệm đây? Bỏ qua Tích tiệp dư tìm đường khác hay là vẫn nên kiên trì tới cùng?

Lại nói đến Hoàng thượng, dù Hoàng thượng không có tình cảm với nàng nhưng chuyện hai người là thanh mai trúc mã thì không xóa đi được, vì sao ngài ấy lại lạnh nhạt, tuyệt tình như vậy?

Nhấc mắt nhìn mấy người đang trò chuyện cùng nàng, chỉ có vài người các nàng hỗ trợ lẫn nhau thì được ích lợi gì? Chỉ lớn hơn nô tài một chút, cả đám người cũng không có ai được sủng…

“Sao Lục muội muội lại thở dài?” Lý Ngưng Nguyệt thấy Lục Nhạc Dao nhăn mi thở dài, có chút khó hiểu.

“Muội nghĩ chúng ta đã tiến cung lâu như vậy mà chưa thấy mặt Hoàng thượng, có chút sầu khổ.”

Vài người nghe Lục Nhạc Dao nói thẳng như vậy, cảm thấy tính tình nàng thật thẳng thắn, trong lòng ai cũng nghĩ như vậy, nhưng không mấy ai có thể nói ra.

“Lục muội muội, chúng ta còn ở trong cung rất lâu, ba năm sau mới lại tuyển tú. Ba năm này… còn nhiều cơ hội.” Lý Ngưng Nguyệt trước là an ủi Lục Nhạc Dao, sau là an ủi chính bản thân mình.

“Lý tỷ tỷ nói rất đúng, sau này muội sẽ quen thôi, trong cung lớn như vậy, ở nửa năm trời mới tạm gọi là quen thuộc.”

Phó Như Tuyết ra vẻ khoa trương nói chuyện làm vài người cảm thấy vui vẻ hơn, cũng làm niềm tin của các nàng trở lại một chút. Đúng a, trước mắt cứ quen thuộc với nơi mà các nàng sẽ ở cả đời đi, mới chỉ vài ngày thôi mà.

Lục Nhạc Dao che giấu lo lắng trong lòng, nhìn mấy nữ nhân đang tràn đầy tin tưởng này. Quả nhiên là nàng vẫn còn quá nóng vội sao? Nhưng phần vị thấp như vậy… Mỗi ngày đều bị người khác xem thường, rất khó chịu đựng. Các nàng chưa thấy bộ dáng Hoàng thượng đối đãi với Tích tiệp dư, nếu thấy thì các nàng còn cười được sao? Nàng và Hoàng thượng quen biết nhiều năm lúc tiến cung lại có phần vị giống các nàng kia, đãi ngộ cũng không có gì khác biệt… Chẳng lẽ uống phí những năm trước kia của nàng sao?

Lý Ngưng Nguyệt thấy Lục Nhạc Dao đã thoải mái hơn thì cười nói sang đề tài khác.

Từng tiếng thông báo truyền đến, các phi tần đang lục tục đến ngự hoa viên.

Nhìn một đám người xuống kiệu, vài người che giấu hâm mộ trong mắt, đến bao giờ các nàng mới có kiệu riêng và không cần phải ra khỏi cửa từ sớm nữa.

Đến lúc Hoàng hậu ngồi vào vị trí, mọi người hành lễ với Hoàng hậu, hội ngắm hoa mới chính thức bắt đầu.

“Thừa dịp thời tiết đang tốt, bản cung mời các vị muội muội đến ngự hoa viên tụ họp một chút. Nay chính là khoảng thời gian phong cảnh ở ngự hoa viên đẹp nhất, các vị muội muội không nên cô phụ cảnh đẹp như vậy. Hôm nay mấy người chúng ta cứ vui vẻ trò chuyện, phải tận hứng rồi mới được về.” Vừa dứt lời liền nghe được các vị phi tần hào hứng trả lời, “Tạ Hoàng hậu nương nương.”

Hoàng hậu cười từ ái, lệnh các cung nhân mang hoa quả thơm ngọt, điểm tâm tinh xảo, trà xanh trong veo.

“Quả nhiên là thấy cảnh đẹp mỹ nhân thì tâm tình sẽ tốt hẳn lên, thần thiếp thấy các vị muội muội mới nhập cung hôm nay thật mê người.” Trần Trang phi cười nói, bất quá âm thanh không nhỏ, làm cho mọi người đều nghe thấy rõ ràng.

Mấy người Lục Nhạc Dao giả bộ ngượng ngùng, Lý Ngưng Nguyệt nhỏ giọng nói “Trang phi nương nương dung mạo như thiên tiên, phong hoa tuyệt đại lại cố ý nói những lời này chê cười nhóm tần thiếp…”

Lục Hiền phi hợp thời mở miệng “So ra rất kém nha, chúng ta là lão nhân trong cung không thể so sánh với các vị muội muội được.”

Minh chiêu nghi thấy Trần Trang phi có ý định phát oai thì cười nói “Hiền phi nương nương mới bao nhiêu tuổi đâu mà đã tự nhận mình lão nhân… Ngài muốn khen các muội muội cũng không nên nói bản thân như vậy chứ, ngài vui vẻ nhưng muội lại thấy không ổn nha.”

Lục Hiền phi biết Minh chiêu nghi muốn hòa giải, nên không nói tiếp, mà thôi, ngày nào mà chẳng xem bộ dáng Trần Trang phi ra vẻ, một ngày không xem cũng không sao.

Hoàng hậu thấy hai người này lại muốn công kích nhau thì khinh thường trong lòng, cùng một loại.

“Như thế nào lại không thấy Tích muội muội?” Vũ thục nghi liếc mắt nhìn xung quanh, quả thực là không thấy Tích tiệp dư đâu.

Đã lâu rồi mọi người chưa thấy Tích tiệp dư, hiện nay Tích tiệp dư là nhân vật truyền thuyết trong cung, chỉ thấy Hoàng thượng đến Vĩnh Thọ cung, chưa từng thấy Tích tiệp dư đi ra khỏi Vĩnh Thọ cung. Các phi tần địa vị cao thì ghen tỵ, nhưng nghĩ đến chuyện Hoa lương viện lúc trước, lại biết Tích tiệp dư là người không thích giao hảo cùng người khác nên lại thôi.

Hoa lương viện im lặng ngồi tại chỗ, không tiếp lời, cũng không nhìn xung quanh, dường như không để ý đến chuyện người ta đang đánh giá nàng.

Những người vừa nhập cung cũng đã nghe chuyện Hoa lương viện sinh non từ chỗ các cung nhân nhưng không biết chân tướng rõ ràng. Mấy cung nhân phục vụ nhóm Lục Nhạc Dao chưa từng hầu hạ chủ nhân khác nên các nàng chỉ nghe phong thanh chứ không biết chi tiết.

“Tích tiệp dư có phái người đến báo với bản cung, dạo này nàng đi đứng hơi bất tiện nên không đến tham gia náo nhiệt được, các vị muội muội cũng nên chiếu cố nàng.”

Mọi người nghe Hoàng hậu nói thì gật đầu… Việc đã đến nước này, các nàng có thể nói gì được, cũng không thể ép nàng ấy đến đây, có chuyện xảy ra thì không ai gánh nổi đâu.

Nhưng các nàng không che giấu được tò mò trên mặt, không biết bây giờ Tích tiệp dư đã biến thành dạng gì, nhưng mà Hoàng thượng không có mất hứng thú với nàng, nhất định là không có xấu xí… Không sao, đợi đến tháng 6 là có thể gặp được rồi.

“Được rồi, được rồi, ta biết là các muội lo cho Tích tiệp dư, đợi lúc đi hành cung thì có thể gặp được rồi. Các vị muội muội đều tinh thông cầm kỳ thi họa, chúng ta thi một chút đi, lấy hoa làm đề để làm thơ. Về phần thưởng thì…”

Hoàng hậu còn chưa dứt lời đã có âm thanh thông báo Hoàng thượng tới.

Các phi tần đều rất vui vẻ, không nghĩ đến chuyện của Tích tiệp dư nữa, cuống quýt chỉnh trang y phục, búi tóc, nhân tiện nghĩ đến đề tài làm thơ, xem ra phần thưởng chính là được Hoàng thượng thưởng thức.

Lục Nhạc Dao bình tĩnh hơn rất nhiều, cho dù lúc ở hiện đại nàng học không giỏi, nhưng thơ ca của các danh nhân cũng nhớ không ít… Có thể thấy ông trời vẫn luôn chiếu cố nàng.

Vốn dĩ Thích Bạch không định đến, Quý U không đến thì hắn đến làm gì chứ.

Nhưng hắn vẫn nên giữ thể diện cho Hoàng hậu, chỉ cần đến ngồi một lát là có thể tránh thoát rất nhiều phiền toái.

Hoàng thượng một thân long bào hoàng kim, chắc chắn là vừa hạ triều, ngọc quan giữ tóc đen, thân như ngọc thụ, cả người toát ra hơi thở lạnh lùng băng sương, giữa mi tâm có khí thế tôn quý. Hoàng thượng đứng chói mắt dưới ánh mặt trời, đem khuôn mặt tuấn lãng phi phàm của hắn hiển lộ một cách rõ ràng.

Chúng phi tần nhìn Hoàng thượng, tim đập dồn dập… Các nàng bắt đầu cảm thấy may mắn vì Tích tiệp dư không đến, bằng không tầm mắt của Hoàng thượng sẽ không đặt lên người các nàng.

Hôm nay thật sự là cơ hội ngàn năm có một.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui