Phi Thường Nữ Nhân


Tại sao? Tại sao lại không cứu nàng ấy? Diệp Tiểu Xuyên nghĩ lại.

Nàng sợ chết như vậy.

Sợ đến mức thà nhìn người khác chết.
Kết quả đã bị diệt vong rồi, không có cách nào trốn thoát.

Ông trời đã ban cho nàng cơ hội tái sinh này, mạng sống rất đáng quý trọng.

Nàng chưa từng bị mấy loại âm mưu và thủ đoạn gì.

Nàng sợ giống như những bộ phim truyền hình luôn tranh giành sự sủng ái.

Nàng đã tỉnh nhưng nàng không muốn mở mắt.

" Phong vương! Mạch đập của công chúa vẫn ổn, nhưng lâu không tỉnh lại e rằng đó là tâm bệnh!" Một giọng nói già nua vang lên.

Diệp Tiểu Xuyên cảm thấy một bàn tay khô ráp vuốt ve má của nàng, đó là bàn tay của đàn ông.

" Dư nhi! Đừng sợ! Huynh đã trở lại, muội có thể mở mắt ra không?" Lại là giọng nói trong trẻo dịu dàng này.

Đây chính là Phong vương trong truyền thuyết sao?
Nàng thật sự tò mò vị Thần hộ mệnh của nàng là người như thế nao.

Sau khi mọi người đi ra Diệp Tiểu Xuyên từ từ mở mắt, ánh sáng lờ mờ xuyên qua tấm màn lụa mỏng nàng mơ hồ nhìn thấy bóng dáng ba người bên ngoài, thỉnh thoảng có tiếng bước chân đi lại.

Diệp Tiểu Xuyên sờ sờ chăn bông mềm mại trên người, động tác nhỏ của nàng dường như làm người bên ngoài chú ý.

Nàng nghe thấy tiếng bước chân vội vàng chạy tới, vén tấm màn ra.


" Dư muội! Muội tỉnh rồi!"

Tầm nhìn của Diệp Tiểu Xuyên bị cái bóng cao lớn che khuất.

Nàng thấy một người đàn ông cao lớn, mùi gió bụi bay thoảng qua mặt nàng.

Lại có tiếng bước chân hỗn loạn.

Ba bốn người đi tới mang theo ngọn nến, lớn tiếng nói:" Công chúa! Người tỉnh rồi?"
Dưới ánh nến nàng nhìn thấy rõ ràng gương mặt góc cạnh của người đàn ông trước mặt.

Đây là dáng vẻ của một người đàn ông tiêu chuẩn nhưng hắn ta có bộ râu xồm xoàm, khuôn mặt phong trần mệt mỏi, thật sự rất không đẹp trai.

Nhận thấy ánh mắt dò xét của Diệp Tiểu Xuyên, hắn lộ ra nụ cười, đưa tay sờ mặt nàng nói:" Dư muội! Muội không nhận ra biểu huynh của muội sao?"

Người đàn ông này khoảng ba mươi tuổi, Diệp Tiểu Xuyên trong tiềm thức muốn tránh né sự vuốt ve của hắn, dù sao linh hồn nàng cũng không phải của đưa trẻ mười tuổi như vẻ bề ngoài."

Lúc này có người bên ngoài nói nhỏ:" Vương! Thiên chủ đã tới đây!"

Mục Phong cau mày, ánh mắt không rời khỏi Diệp Tiểu Xuyên, giọng điệu có chút không kiên nhẫn, nói:" Ai để hắn tới đây?"

Vừa nói, hắn vừa đưa tay bế Diệp Tiểu Xuyên lên để nàng dừa vào vai hắn, nói:" Muội muôi! Huynh đút thuốc cho muội nhé!"
Sự dịu dàng này khiến Diệp Tiểu Xuyên run rẩy.

Ngoại trừ Qúy Thư nàng chưa bao giờ thân thiết với đàn ông như vậy, ngực hắn ta rộng, cánh tay mạnh mẽ, vẻ nam tính uy nghiêm xen lẫn mùi bụi thật là độc nhất vô nhị.

Vẻ mặt Diệp Tiểu Xuyên không khỏi sốt ruột, trong lòng căng thẳng lo lắng.

Dù sao linh hồn trong cơ thể này đã không còn nguyên bản nữa, liệu có thể che giấu được người đã nuôi nấng mình không?

Mục Phong lấy bát thuốc được thuộc hạ mang tới, chậm rãi đút từng chút cho nàng.

Đột nhiên cửa bị đẩy mở, gió thổi vào làm ngọn nến lay động.

Diệp Tiểu Xuyên chưa kịp ngẩn đầu lên nhìn đã thấy trên không trung vương vãi rơi xuống nhiều mảnh vụn như những đóa hoa màu vàng rơi lên khắp cơ thể nàng.

Trong phòng vang lên một tiếng cảm thán:" Thiên mệnh"

Diệp Tiểu Xuyên cảm thấy Mục Phong hít sâu một hơi nhưng hắn vẫn vững vàng cầm bát thuốc đút cho nàng, không ngẩn đầu lên, tay vận nội lực đánh bay mảnh vải vụn đang sắp rơi vào bát.
Diệp Tiểu Xuyên cúi đầu nhìn xuống, thấy thứ rơi trên người mình là những mảnh giấy màu vàng bên trên có hoa văn màu đỏ tươi.

Kiếp trước thứ Diệp Tiểu Xuyên xem phim kinh dị, đặc biệt là phim ma Hồng Kông, những thứ này nàng vô cùng quen thuộc" Bùa trừ tà ma"

Đây là dành cho ai.

Chính nàng hay là hắn?
Diệp Tiểu Xuyên ngẩn đầu lên nhìn người tới ánh mắt nàng càng thêm kinh ngạc.

Đứng trước mặt nàng là một người phụ nữ cao gầy, mái tóc đen dài rũ xuống thắt lưng, hòa lẫn với y phục đen trên người, khuôn mặt tự nhiên, lông mày và đôi mắt rất đẹp và điều quan trọng hơn là nàng nhận ra nữ nhân này là người nàng nghĩ là bác sĩ sau khi tỉnh dậy lần đó.

Hóa ra nàng ta là một Thiên Sư.

sau đó nàng đột nhiên nhớ ra hôm đó có người gọi là Thiên Chủ.


Ngay khi nàng ta mở miệng nói chuyện, Diệp Tiểu Xuyên càng thêm ấn tượng âm thanh xuyên thấu qua tấm kính.

" Thần Linh phù hộ cho ta, Xin hãy làm cho ma quỷ biến mất!" nàng ta duỗi tay lấy ra một chuỗi chuông đồng, trong miệng lẩm bẩm và nhảy lùi về sau, kèm theo âm thanh "đinh !đinh !" đập liên hồi.

Những người trong phòng kinh ngạc mở to mắt.

Sau đó, cơ thể run rẩy, không biết là sợ hãi hay đang cười.

Diệp Tiểu Xuyên nhìn cảnh tượng này nàng chỉ thấy trong phim, không khỏi nở nụ cười, động tác múa của Thiên Chủ này rất nhẹ và nhịp nhàng, không xấu.

Mục Phong vẫn không để ý cho đến khi hắn đút cho nàng giọt thuốc cuối cùng.

Diệp Tiểu Xuyên cảm thấy ngực hắn thẳng tắp, nàng nhìn thấy bát thuốc bay lên đập thẳng vào người Thiên Chủ đang nhảy.

" Ngụy Lăng, ngươi cho rằng ta có thể chặt đầu ngươi ngay bây giờ không?" Mục Phong nói từng chữ một nhưng trong giọng nói không có chút tức giận, giọng nói trầm thấp nghe rất dễ chịu.

Thiên Chủ bị bát thuốc đập trúng, bước chân có chút rối loạn nhưng nàng ta nhanh chóng điều chỉnh, tốc độ càng lúc càng nhanh, nàng ta từng bước đi đến bên giường , đôi mắt phượng hẹp lại nhìn thẳng Diệp Tiểu Xuyên, tỏa ra ánh sáng kỳ lạ.

Diệp Tiểu Xuyên vô thức co rụt người lại, ngay khi vừa động Mục Phong đã ôm nàng chặt hơn.

" Đừng sợ! Có huynh ở đây không ai dám làm tổn thương đến muội!" Mục Phong nhẹ giọng an ủi.

Diệp Tiểu Xuyên bị xoa tóc, thân thể không khỏi run rẩy, Mục Phong tưởng nàng còn sợ hãi liền đá chân về phía Thiên Chủ đang bên cạnh hắn, quát to :" RA NGOÀI!"

Thiên Chủ không tránh được, cả người như chiếc lá bị thổi bay, trượt thẳng đến góc tường, đập vào chân bàn.

Chân bàn bị gãy đổ ầm xuống phát ra thanh âm vỡ nát.

Trong phòng trở nên yên tĩnh.

Thiên Chủ chậm rãi đứng lên, không vội vàng, tùy tiện phủi đi bụi trên y phục.

Diệp Tiểu Xuyên trợn tròn hai mắt.

Người này biết kungfu a? Bị đá như vậy sao một chút chuyện cũng không có.


Thiên Chủ phẩy tay áo, duỗi ra đôi tay dài vuốt ve mái tóc, chậm rãi nói:" Phong vương! Vận mệnh của Ngụy gia chúng ta là bảo vệ Thiên Hồng vương triều, nếu ngươi giữ nàng ta bên cạnh là trái với ý trời, ngươi sẽ bị trời trừng phạt.

Ta không quan tâm ngươi đi tìm chết, đừng có kéo toàn bộ triều đại này chôn cùng."

Bàn tay nàng ta chỉ thẳng vào Diệp Tiểu Xuyên, ánh mắt mang theo sự chán ghét và căm thù.


























Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận