Diệp Tiểu Xuyên ghét một thứ như Thiên Mệnh kia, trực tiếp khiến nàng không còn tới gần quầy bói toán trong đời.
Diệp Tiểu Xuyên không khỏi rùng mình, xem ra ông trời không cho nàng một thân thế tốt.
Lần tái sinh này là cùng tồn tại của cơ hội và thách thức.
Nàng không thể không mày, nàng thực sự không muốn sống một cuộc sống cần phải dành cho bộ não của mình, nàng rất mệt mỏi.
Mục Phong đỡ Diệp Tiểu Xuyên ngồi xuống, hắn chậm rãi đứng lên, hai tay đặt sau lưng lạnh lùng nhìn Thiên Chủ :" Nói nhảm cái gì?"
Lông mày của Thiên Chủ chau lại, nàng ta bước tới, giọng nói càng lúc càng bén nhọn:" Nói nhảm? Cho đến nay, có bao nhiêu điều xảy ra! Lũ lụt, núi lở, đất nứt, loạn lạc, có bao nhiêu người chết? Chưa kể đến những thuộc hạ đó .....!"
" Câm miệng!" Còn chưa nói xong, Mục Phong đã hét lớn.
Diệp Tiểu Xuyên bị tiếng hét của hắn chấn động không khỏi bịt tai lại.
Thiên Chủ thật sự ngậm miệng lại sững sờ nhìn Phong vương.
Diệp Tiểu Xuyên cúi đầu xuống, nàng nghe thấy cái Tên Mai Qúy Phi, hóa ra mẫu thân của thân thể này đã chết, nàng đã hiểu, hóa ra vị công chúa này là một người đáng ngại, đó là một " ngôi sao chổi " trong truyền thuyết.
Diệp Tiểu Xuyên nở nụ cười, kinh nghiệm nói cho nàng biết.
Nàng muốn sống thoải mái dù nàng sợ hoặc không thích thì bây giờ nàng có cơ hội làm công chúa mà mọi người đều ghét, thật sự là nàng được ăn và chờ chết.
" Dựa theo những gì ngươi nói, ngươi có muốn kiểm tra toàn bộ người trong thiên hạ không? Nếu người được sinh ra cùng lúc với Dư nhi liệu có xử tử tất cả chúng không?" Hắn vừa nói vừa bước từng bước áp sát Thiên Chủ.
Mục Phong chặn tầm mắt của Diệp Tiểu Xuyên, nàng không nhìn thấy biểu cảm của Thiên Chủ, người trong phòng lần lượt quỳ xuống không một ai dám phát ra âm thanh.
Bốn thị vệ từ ngoài của tiến vào đè lên vai Thiên Chủ đang sững sờ.
Bị lôi kéo, Thiên Chủ tỉnh táo lại, nhíu mày nói:" Mục Phong! Ngươi dám giết ta?"
Mục Phong cười lạnh nói:" Chỉ trích Công chúa, vu khống thái tử là tội danh không thể tha thứ!"
Sắc mặt Thiên Chủ tái nhợt, giọng nói đột nhiên cao lên:" Ta chỉ trích nơi nào? Gia gia ta dự đoán rằng nữ nhân này sẽ là hóa thân của ác quỷ...."
Mục Phong không cho nàng nói xong tiến lên một bước chỉ vào Diệp Tiểu Xuyên đang chăm chú lắng nghe, nói:" Qủy? Vậy ngươi còn nhớ lão Thiên Chủ nói gì không? Dư nhi sắp tròn mười tuổi! muội ấy đã nói được chưa?"
Thấy Thiên Chủ sững sờ, không nói được lời nào phản bác, Phong vương vẫy tay bốn thị vệ kéo Thiên Chủ ra ngoài.
Nàng ta không còn dãy duạ nữa chỉ lẩm bẩm:" Không thể nào? Không thể nào? Gia gia nói sẽ không sai..."
Đúng lúc này, cửa bị đẩy mở.
Hoàng hậu mặc một thân cung trang màu tím nhạt bước vào, nhìn thấy khí thế này, nàng kinh ngạc nói:" Đây là có chuyện gì? Sao ngươi dám đối xử với Thiên Chủ như vậy? Mau lui ra!"
Đối với lời của Hoàng hậu ,Diệp Tiểu Xuyên nhận thấy đám thị vệ hoàn toàn không để ý đến, bọn họ đưa mắt nhìn Mục Phong.
Hoàng hậu lập tức nói:" Phong vương! Ngày mai hãy bàn bạc chuyện này có được không?"
Mục Phong xua tay, đám thị vệ lập tức lui ra ngoài.
Thiên Chủ vẫn ở lại chỗ này.
Liên tục nói:" Không thể nào? Sao ngươi vẫn không thể nói?..."
Diệp Tiểu Xuyên bịt tai lại không nói một lời.
Đột nhiên nàng nhớ tới những gì Vũ Hương nói.
Nếu nàng mở miệng nói chuyện bọn họ sẽ ném nàng vào hang rắn.
Suy nghĩ của nàng đột nhiên dừng lại, Vũ Hương! Đứa trẻ tội nghiệp đó chết như thế nào? Là ai đã giết nàng ấy?
" Dư nhi ! Có chuyện gì vậy? " Bàn tay to của Mục Phong sờ mặt nàng.
Diệp Tiểu Xuyên tỉnh táo lại thấy Thiên Chủ đã rời đi.
hoàng hậu cũng đứng trước mặt nàng.
Không để cho Diệp Tiểu Xuyên né tránh, Mục Phong vươn tay ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói:" Đừng sợ ! Dư nhi ! Huynh sẽ không bao giờ để muội ở lại một mình nữa!"
Diệp Tiểu Xuyên nóng lòng muốn đuổi hắn đi, trong lòng gào thét " Đồ không đứng đắn" Một ánh mắt lạnh lùng ném qua, nàng ngẩn mặt lên nhìn thấy ngọn nến đang chiếu lên mặt hoàng hậu, chập chờn sáng sửa.
" Phong vương! Đã đến lúc nên đi gặp bệ hạ!" Hoàng hậu thúc giục.
Mục Phong thở dài đỡ Diệp Tiểu Xuyên nằm xuống, đắp chăn lên người nàng nhẹ giọng nói:" Dư nhi ngủ trước đi, huynh ra ngoài gặp phụ hoàng.
Đừng lo lắng.
Tống Cương bọn họ sẽ canh giữ bên ngoài."
Diệp Tiểu Xuyên ước gì hắn sẽ nhanh chóng biến mất.
Nàng nghe xong thì gật đầu liên tục.
Mục Phong có chút kinh ngạc.
Hoàng hậu bên cạnh đột nhiên cười nói:" Ngươi vẫn không tin những gì ta nói! Dư nhi khác so với trước kia.
Cuối cùng nàng cũng trưởng thành, không phải đưa trẻ luôn muốn quấy rầy huynh trưởng của mình."
Người nữ nhân này, Diệp Tiểu Xuyên không muốn để ý đến bà ta nữa, ngoại hình quá hoàn mỹ, trái tim có thể tối tăm.
Nàng đã nhìn thấy rất nhiều người như vây.
Nhắm mắt lại, cảm nhận được ánh mắt dịu dàng của Mục Phong vẫn dừng trên người nàng.
Sau khi hoàng hậu và Phong vương đi khỏi, những cũng nữ cũng rút lui, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Diệp Tiểu Xuyên lúc này mới mở mắt ra, bên ngoài im lặng, tai nàng cử động mơ hồ nghe thấy giọng của Mục Phong: " Ngươi quá lo lắng...." Hắn không nói hết câu vì thế nàng không nghe thấy gì nữa.
Trong phòng tiếng rít của ngọn nến đang cháy, bên ngoài gió ù ù thổi, có cành cây cạ vào cánh cửa.
Thân thể Diệp Tiểu Xuyên lạnh lẽo, nàng vùi đầu vào chăn bông.
Cái chết của Vũ Hương rất khổ sở có đúng không?
Khi nàng giả vờ ngủ nàng nghe thấy tiếng của cung nữ gác cửa thì thầm với nhau:" Đúng vậy! Nàng ta đã bị giết sống rồi!"
Chưa kịp nghe nói thêm gì nàng nghe thấy vài cái tát vang dội và nàng không còn nghe thấy âm thanh gì nữa mãi cho đến khi Phong vương trở lại.
Mặc dù nàng là người hữu thần nhưng nàng luôn nhớ tới cha mẹ đã khuất để tìm chỗ dựa cho bản thân để nàng luôn tin rằng những người nàng yêu thương chưa biến mất và nàng tin nàng sẽ không bị ma gõ cửa nếu nàng không làm điều gì xấu.
Nhưng bây giờ, trong cung điện tăm tối này dường như ẩn giấu vô số quỷ dữ làm cho nàng cảm thấy ớn lạnh từ tận đáy lòng.
Nàng cảm thấy có lỗi với Vũ Hương, cô gái bé nhỏ luôn sống trong sợ hãi.
Không biết qua bao lâu Diệp Tiểu Xuyên trong cơn hoản loạn nàng cảm giác có người ngồi cạnh mình.
Ngồi bên giường là Mục Phong vốn đã cởi ra áo khoác và đang cúi xuống cởi giày.
Diệp Tiểu Xuyên đột nhiên ngồi dậy làm hắn giật mình.
" Có chuyện gì? Muội cảm thấy không thoải mái chỗ nào?" Mục Phong vội vàng ôm nàng, giọng nói có chút lo láng.
Mục Phong dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, cúi xuống cởi chiếc giày còn lại, nói:" Dư nhi bị bệnh! Để huynh ngủ cùng muội!"
Ngủ cùng nhau???