Phi Thường Nữ Nhân


Người xưa nói rằng bảy tuổi không ngồi cùng bàn.

Diệp Tiểu Xuyên chỉ có thể ngủ với cha mẹ mỗi tháng một lần kể từ khi nàng có thể nhớ.

Những lúc khác nàng ngủ trong phòng huấn luyện đặc biệt bởi vì nàng đã bị kích thích thị giác từ năm mười tuổi và bọn họ nói rằng đó là để chiến đấu chống lại ma túy sau khi bị bắt cóc và có thể ngủ với người thân của mình là điều mà Diệp Tiểu Xuyên nàng luôn mơ ước.

Những người thân mà nàng ngủ cùng không bao giờ gồm anh trai.

Nghe giọng điệu thản nhiên của hắn có thể tưởng tượng được vị công chúa này thường xuyên ngủ cùng hắn! Cho dù là do hắn nuôi nấng giống như cha con.

Dù sao cũng là anh trai cùng cha khác mẹ.

Diệp Tiểu Xuyên càng nghĩ càng hỗn loạn, đủ loại suy nghĩ không trong sạch xuất hiện trong đầu, nàng không khỏi nôn mửa.

Qủa nhiên trong cung luôn có rất nhiều chuyện kỳ quái.

" Dư nhi! có gì không thoải mái." Mục Phong đỡ nàng dậy lo lắng hỏi.

Diệp Tiểu Xuyên che miệng suy nghĩ xem có nên giả vờ ngất xĩu hay không? nàng cũng không muốn người đàn ông này ngủ với mình.

" Dư nhi! " Mục Phong giơ tay nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, chậm rãi nói:" Muội không tin tưởng ta nữa? Tại sao muội vẫn không nói chuyện với ta?"

Diệp Tiểu Xuyên kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt trong veo, trên mặt hắn hiện lên nụ cười gượng gạo:" Dư nhi! Vũ Hương đã nói cho ta biết muội có thể nói, cho nên ta vội vàng trở về, ...!nhưng đáng tiếc...!muội đang trách huynh sao?"

Tay Diệp Tiểu Xuyên run rẩy, trong đầu dường như có vô số suy nghĩ nhưng điều quan trọng nhất là nàng phải làm sao để giống như một đứa trẻ mười tuổi.
Nàng không thể không cười cay đắng, nàng không thể làm gì được, dù sao người không hiểu bản thân mình nhất lại là chính mình.

Thấy sắc mặc Mục Phong ảm đạm, hắn lại vươn tay ôm lấy nàng, đặt cằm lên đầu nàng, thở dài nói: " Lần này huynh dẫn quân ra ngoài thật sự rất nguy hiểm, nhưng không nghĩ tới để muội lại còn nguy hiểm hơn."


Diệp Tiểu Xuyên không nghe vô nửa câu.

Nàng nghĩ rằng người đàn ông này sẽ thường xuyên ôm nàng, thậm chí ban đêm ngủ cùng nhau, nàng cảm thấy trái tim chết lặng.

Hai người đều có suy nghĩ của riêng mình.

Căn phòng trở nên im lặng, chỉ có gió tạo ra âm thanh qua các vết nứt trên cửa sổ.

" Đã là canh ba rồi! Thân thể của muội không thể thức khuya được" Mục Phong tỉnh táo lại ôm Diệp Tiểu Xuyên nằm xuống giường, đắp chăn cho nàng, phẩy tay làm tắt ngọn nến rồi nhắm mắt lại.

Diệp Tiểu Xuyên trong lòng muốn đá văng hắn xuống giường.

Tiếng hít thở đều đặn của Mục Phong vang lên bên tai nàng, nàng cố hết sức để nép ra xa nhưng tồi tệ hơn là Mục Phong đột nhiên quay sang ôm nàng.

Tóc của Diệp Tiểu Xuyên dựng đứng, nhưng hắn ta chỉ quay sang vô vô nàng từng cái một và thậm chí còn ngân nga một giai điêu:" Núi cao, đánh trống, vách núi sừng sững, trải đầy mưa trắng xóa,..."

Giong nói của hắn trầm thấp, nhẹ nhàng.

Diệp Tiểu Xuyên trong lòng ngổn ngang cảm xúc khó tả, nhớ tới lúc nhỏ mẹ nàng cũng hát những giai điệu trẻ thơ để dỗ nàng ngủ.

Nàng nhìn người đàn ông trước mặt, hắn ta lại thật sự làm được hành động như vậy, chắc hẳn hắn rất nhớ mẫu thân mình.

Khi nàng tỉnh dậy, căn phòng tràn ngập ánh sáng, Không ngờ nạng lại ngủ ngon lành.

Diệp Tiểu Xuyên không biết khi nào Mục Phong rời đi.

Trong khu săn bắn của hoàng cung Thiên Hồng, liên tục có tiếng la hét của mọi người đang đuổi theo con mồi và tiếng những con chó sủa.
" Công chúa! Gió nổi lên rồi, chúng ta mau trở về thôi." Trên sườn đồi cao ba cung nữ hét lớn.

Trên con đường núi cách đó không xa, Diệp Tiểu Xuyên mặc y phụ đỏ, cưỡi trên lưng một con ngựa đen kéo cung tên vô cùng thích thú nhắm vào một con thỏ trắng trên bãi cỏ, nghe thấy tiếng la hét của cung nữ, mũi tên bay ra từ cây cung rơi xuống bên cạnh con thỏ trắng, Con thỏ giật mình sợ hãi chạy trốn mất.

Một chuỗi tiếng cười vang lên, Mục Phong được một nhóm hộ về vây quanh, vỗ vỗ con ngựa cao lớn của mình từ từ đi tới, vẻ mặt bất mãn nói: " Lục nhi! Mói bệnh có một thời gian lại trở nên kém như thế!'

Diệp Tiểu Xuyên nhìn hắn, lúc này hắn hoàn toàn khác với kẻ luộm thuộm lúc nàng mới gặp.

, hắn rực rỡ đẹp trai phong độ, trên đời này có một loại người chỉ cần xuất hiện sẽ trở thành tâm điểm của mọi người.

Mục Phong rất có phong thái như một vị Vua.

Diệp Tiểu Xuyên vỗ ngựa chạy về hướng chân núi.

Mục Phong lắc đầu nói với thị vệ xung quanh:" Tính khí cả muội ấy lại tăng lên rồi.

Tống Cương các ngươi nhớ để lão sư Lâm tiếp tục dạy dỗ công chúa!"

Thấy Diệp Tiểu Xuyên càng chạy xa, đoàn người vội vàng đuổi theo.

Không ai chú ý có một mũi tên có lông vũ màu đỏ trên cỏ, cố định chắc chắn trên một con dế.

Khu săn bắn đầy bạch quả cao, cây đuốc, .v.v lúc này bầu trời có màu vàng đỏ đan xen rất đẹp.

Kể từ khi đi theo Mục Phong đến đây, Diệp Tiểu Xuyên gần như muốn hoan hô, tràn đầy vui vẻ như thể nàng được đến Tân Cương vào mùa thu.


Con ngựa chạy rất nhanh, mãi cho đến khi muốn đâm vào bụi cây trước mặt nó mới dùng lại.

Diệp Tiểu Xuyên xuýt chút nữa bị nó hất văng ra.

Đừng nhìn con ngựa này nhỏ nhưng thật sự không tốt để sử dụng.

Khi Mục Phong mang nó đến cho nàng, nói rằng nàng đã cưỡi nó khi còn nhỏ.

Ngay khi nàng bước lên phía trước con ngựa bỗng trở nên điên cuồng.

Diệp Tiểu Xuyên nghi ngờ con ngựa này hẳn nhìn ra nàng không phải công chúa, chủ nhân của nó.

Đang khi nàng chuẩn bị bước xuống ngựa.

Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kêu của con thú, một con lợn rừng chạy tới.

" Dư nhi! mau chạy!" Mục Phong và thi vệ cách đó không xa cũng nhìn thấy, lần lượt hét lên, rút kiếm, bắn tên thì quá muộn.

Trong chớp mắt Diệp Tiểu Xuyên phóng người nhay khỏi lưng ngựa, mấy chục mũi tên trong bụi rậm bay ra phá vỡ không khí, phát ra âm thanh bén nhọn.

Tất cả đều nhắm lên lưng con lợn rừng., con ngựa hoảng sợ bỏ chạy chỉ để lại con lợn rừng khịt mũi vài lần không nhúc nhích.

Diệp Tiểu Xuyên nhìn thấy từ trong bụi rậm, một thanh niên bước ra, trên đầu đội mũ gạc, trong tay cầm một thứ giống như nỏ.

Hắn ta nhắc mũ lên lộ ra gương mặt chế giễu.

Là hắn! Diệp Tiểu Xuyên nhớ tới người thanh niên có âm dương quái khí kỳ lạ kia.

Nàng chưa kịp hỏi thân phận của hắn ta thì Vũ Hương đã biến mất.

Nghĩ đến Vũ Hương, vẻ mặt nàng có chút ảm đạm.

Nhìn thanh niên giẫm lên những chiếc lá khô rụng trên mặt đất đi tới chỗ con lợn rừng, duỗi chân dẫm lên nó, đồng thời lấy dây thừng trên lưng ra bắt đầu buộc gọn gàng.

" Thật sự là " sao chổi" ngay cả đứa con hung ác của Vân phi, Phù Ninh cũng có thể bị giết hại!" Hắn quay mặt sang một bên liếc nhìn Diệp Tiểu Xuyên, vẻ mặt vô cùng chán ghét.

" Tránh xa ta ra, thật sự là đồ xui xẻo!"


Diệp Tiểu Xuyên có chút kinh ngạc, từ khi Mục Phong trở về nàng không hề tiếp xúc với người khác, những người hầu của Phong vương dường như đều bị câm.

Mục Phong và thị vệ của hắn đã đi tới, người thanh niên không để ý tới, lắc lắc con lợn rừng trên lưng.

Mặc dù con lợn không lớn lắm nhưng người thanh niên nhìn yếu ớt này có thể vác lên lưng cũng không dễ dàng.

Ngay khi Diệp Tiểu Xuyên thở dài, nàng nhìn thấy những thị vệ kia xuống ngựa, quỳ trên mặt đất hô lớn:" Tham kiến nhị công chúa!|

Mắt Diệp Tiểu Xuyên trừng to.




















Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận