Phi Thường Nữ Nhân


Công chúa!!!!!

Căn bệnh tâm lý của nàng công chúa này là gì? Phong thái hoàn toàn nam tính!!!!!

Công chúa phớt lờ mọi người, sải bước chân nhỏ mang một đôi giày vải thô, Phong vương cau mày nói:" Nhị công chúa! Không phải phụ hoàng không cho phép ngươi ra khỏi cung sao?"

Nàng ta quay đầu lại, hất cằm nói:" Phụ hoàng còn không quan tâm đến sự sống chết của ta hay ta đang ở nơi nào."

Trên mặt Mục Phong hiện lên một tia ngại ngùng.

hắn nói to:

" Bộ dáng nam nhi! Thật vớ vẩn."

Công chúa vốn đã sải bước đi , nghe thấy lời này liền nhảy dựng lên như một con nhím xù lông:

" Đừng có gọi ta như vậy"

Nàng cũng không thèm con lợn, đập nó xuống đất, trừng mắt nhìn bọn họ rồi quay lưng bước vội.

" Dư nhi! Ngươi há miệng to như vậy làm gi?" Mục Phong duỗi tay kéo Diệp Tiểu Xuyên lên ngựa, cười nói.

Diệp Tiểu Xuyên phục hồi tinh thần chấn động, nhìn thị vệ đang nhặt con lợn rừng dưới đất,.

Mục Phong hạ lệnh đem con lợn đến cung điện của nhị công chúa.
Nhìn ánh hoàng hôn trên bầu trời, đoàn người vỗ lưng ngựa đi thẳng hướng hoàng cung.

Bước vào trong cổng thành, Diệp Tiểu Xuyên thấy con đường thật xa lạ, nàng kéo tay áo của Mục Phong.

Phong vương đang cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng:" Dư nhi! Ta quên nói với muội, hôm nay là sinh thần trong mười tuổi của muội.

Qua đêm nay, sẽ không có ai nói muội là " sao chổi" nữa!"

Một hàng cung nữ đi theo phía sau, trong tay cầm y phục và trang sức, lên tiếng nói: " Nương nương sợ Thái tử và công chúa về muộn.

đã căn dặn chúng ta đến sớm chờ.

Thái tử, người muốn thay y phục ở đâu?"


" Diêu Hoa Cung" Phong vương đi thẳng tới, nhìn y phục trên khay là thổ cẩm màu vàng đất, hắn cau mày nói :

" Đổi sang màu đỏ.

đêm nay Dư nhi của chúng ta sẽ mặc màu đỏ!"

Nói xong, cùng Diệp Tiểu Xuyên đi thẳng tới Diêu Hoa Cung của hoàng hậu.

Hoàng hậu nhìn thấy bọn họ, mỉm cười duỗi tay ra đỡ lấy Diệp Tiểu Xuyên, dùng khăn tay lau mặt cho nàng.

" Mau đi thay y phục đi! Đêm nay có thể gặp phụ hoàng ngươi" vừa nói ánh mắt vừa nhìn Mục Phong, khóe miệng nở nụ cười, ánh mắt sáng lên.

Diệp Tiểu Xuyên lập tức bị vài cung nữ vây quanh đưa vào tẩm cung tắm rửa thay y phục.

Ngay khi nàng đến trước mặt Mục Phong, nhìn thấy trên mặt hắn có một tia kinh ngạc, nét mặt của hoàng hậu cũng sững sờ.

" Công chúa của chúng ta ngày càng xinh đẹp! "Hoàng hậu cười nói, nhẹ nhàng đẩy Mục Phong " Giong như hoàng thượng".

Diệp Tiểu Xuyên đánh giá từ các dấu hiệu, nàng nhận thấy dường như vị hoàng đế này không thích " mình" lắm.

Nghe nói hai năm không gặp hắn trong cung.
Mục Phong lại bế nàng lên.

Diệp Tiểu Xuyên muốn nổi bão.

lại nghe hắn thì thầm vào tai nàng:

" Qua đêm nay, phụ hoàng sẽ thích muội! "

Điện Quang Phong cũng là cung điện lớn nhất Thiên Hồng quốc.

năm bước một lính canh, mười bước một tầng bảo vệ, hành lang, góc cua đều có lính gác.

Diệp Tiểu Xuyên đứng trước đại sảnh rộng bằng hai sân bóng.

Nàng không hiểu tại sao các hoàng đế cổ đại lại thích những tòa nhà có quy mô lớn.

Ngay cả những người giàu có ở hiện đại cũng không thoát khỏi sở thích này..

Ví dụ như biệt thự nhà Diệp gia, đơn giản là bản sao của khu nhà họ Kiều một trong những đại thế gia.

" Có chuyện gì vây?" Mục Phong nắm lấy tay nàng vẻ mặt lo lắng hỏi..

Hoàng hậu vừa rời khỏi hoàng thượng cũng đưa ánh mắt sang dò hỏi.

" Hoàng hậu nương nương đến...!"

" Thái tử điện hạ đến....!"

" Công múa Mục Dư đến.....!"

Tiếng thái giám thông báo, bốn cánh cửa của điện Quang Phong được mở ra, hơi ấm phả vào người cùng tiếng cười và tiếng nói tràn ngập.

Diệp Tiểu Xuyên cảm thấy chóng mặt giống như trở lại bữa tiệc của kiếp trước.

Nàng không khỏi nắm chặt lấy tay Mục Phong.

Khoảnh khắc bọn họ vừa bước vào, dưới ánh nến rực rỡ đám đông đột nhiên an tĩnh lại.

đồng loạt hô :

" Chúng thần tham kiến Hoàng hậu nương nương!...!thái tử điện hạ!..

công chúa điện hạ!"

Ánh mắt Diệp Tiểu Xuyên nhìn về phía chính điện, nơi đó có một người đàn ông mặc bộ long bào màu vàng sáng, mái tóc điểm bạc, nhìn khoảng năm mươi tuổi, đang dựa lưng vào long ỷ.


Hắn vừa béo vừa cao, ngồi như một ngọn núi.

Còn chưa đánh giá xong Diệp Tiểu Xuyên bị Mục Phong kéo quỳ xuống:

" Nhi thần tham kiến phụ hoàng!"

" Đứng lên đi" giọng nói của hoàng đế nghe có vẻ khó chịu như tiếng chuông gãy

Nàng vừa đứng dậy liền nghe thấy một giọng khàn khàn của nữ nhân: " Đã lâu ta không nhìn thấy công chúa! Hôm nay là sinh thần của công chúa! Hãy ngẩn đầu lên để chúng ta nhìn xem!'

Diệp Tiểu Xuyên đang cúi đầu xuống, nàng cảm nhận được vô số ánh mắt đang bắn về phía nàng, nhiệt độ xung quanh đột nhiên tăng lên, Bỗng nhiên có một mùi hương thơm tràn đến, một người phụ nữ dừng trước mặt nàng, sau đó dùng hai ngón tay nâng mặt nàng lên.

Diệp Tiểu Xuyên nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, mặc cung trang màu hồng và xanh ngọc bích đứng trước mặt nàng.

" A ! Một thời gian không gặp Lục công chúa thật sự rất xinh đẹp.

Bệ hạ, người nhìn xem, ta từng nói Dư nhi rất xinh đẹp, quả nhiên lớn lên còn đẹp hơn chúng ta rất nhiều."

Diệp Tiểu Xuyên nhìn lên hướng hoàng đế, đối mặt với ánh mắt dò xét của hoàng đế trái tim nàng run rẩy, vẻ mặt hoàng đế lộ ra sự chán ghét không che giấu khi thấy nàng xuất hiện.

Mục Phong một tay bế Diệp Tiểu Xuyên lên tùy tiện tiến lên một bước, vừa chặn tầm mắt của hoàng đế, mỉm cười nói với nữ nhân kia:" Tống phi nương nương nói, trên đời này có ai đẹp hơn được trưởng tỷ!"

Không đợi nữ nhân này trả lời hắn đi thẳng đến chỗ ngồi bên tay phải, Diệp Tiểu Xuyên quay đầu nhìn thấy nàng ta với vẻ mặt giễu cợt, ngồi xuống bên cạnh hoàng đế một cách duyên dáng.

Chính điện lại khôi phục sự náo nhiệt, những người đang ngồi hoặc đứng đều lảo đảo uống rượu vừa nói vừa cười.

Diệp Tiểu Xuyên thở phào nhẹ nhõm, lẳng lặng nhìn xung quanh.

Có bốn nữ nhân ngồi bên cạnh hoàng đế, ngoại trừ hoàng hậu và nữ nhân vừa rồi, hai người còn lại đều là người trung niên, khoảng bốn mươi tuổi, đang thấp giọng nói chuyện, thỉnh thoảng che miệng cười.

Ánh mắt dời sang phía đối diện, phát hiện nhị công chúa đang uống rượu, vẫn y phục nam trang không đội mũ.

Cung nữ đứng bên cạnh thì thầm gì đó như muốn khuyên nhủ nàng dừng uống rượu.

"Nha đầu này còn ra tay đánh người không?" hoàng đế đột nhiên lên tiếng, ánh mắt rơi lên người Diệp Tiểu Xuyên.

Diệp Tiểu Xuyên ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt mập mạp, trắng bệch, không nhìn ra dáng vẻ thật sự, nàng nhìn thấy hoàng hậu với nụ cười khẽ trên mặt, trái tim run rẩy.

Thật sự không hiểu nổi người phụ nữ này nghĩ nàng giống hoàng đế cái chỗ nào?

" Hoàng thượng, Không phải ngài bị Thiên Chủ kích thích!" nữ nhân lúc trước cười điên cuồng.

Sắc mặt hoàng đế đột nhiên giống như bỏng ngô nổ bung, chẳng lẻ hắn đang cười ?

" Phụ hoàng bồi thường cho ngươi, sau đêm nay, sẽ chém đầu Thiên Chủ" Hắn cười to, run rẩy mấy khối thịt mỡ trên người,












































Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận