Phi Thường Nữ Nhân


Giết Thiên Chủ? Diệp Tiểu Xuyên cảm thấy một cơn rét lạnh dâng lên từ trong lòng.

Mục Phong bước ra quỳ trên sàn ngọc thạch nói,: " Tạ ơn ân điển của phụ hoàng."

Hoàng đế không nói gì thêm, xoay người sang một bên nắm tay hoàng hậu uống rượu.

Diệp Tiểu Xuyên thấy hoàng hậu mỉm cười liếc mắt nhìn bọn họ, nói thật bà ta liếc mắt nhìn Mục Phong.

"Dư muội" Mục Phong nhìn thấy Diệp Tiểu Xuyên có chút uể oải vội vàng thì thầm vào tai nàng:" Thịt nướng yêu thích của ngươi, mau ăn đi."

Diệp Tiểu Xuyên nhìn cục thịt mỡ đầy dầu và sáng bóng trước mặt, nơi nào có thể ăn được, nàng không kiềm được nữa, giả vờ cho Mục Phong uống rượu, hỏi nhỏ bên tai hắn:

" Tại sao lại giết Thiên Chủ?" Đây là lần đầu tiên nàng mở miệng từ khi gặp được Mục Phong, vẻ mặt hắn kinh ngạc, vội vàng che lại thấp giọng nói:" Ngươi quên rồi sao? Bây giờ lời tiên đoán đã bị phá vỡ, việc trừng phạt họ vu khống ngươi là đương nhiên."

Trái tim Diệu Tiểu Xuyên rung lên, Tập tục của một hoàng đế phong kiến với lòng tự trọng kém là gi? Trốn tránh trách nhiệm.

? Xin lỗi? Một làn sóng tức giận từ từ dâng lên tự đáy lòng nàng.

Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, Mục Phong thấp giọng hỏi:" Có chuyện gi? Dư nhi vẫn khó tiêu tan ? Ta quất xác chết của Thiên Chủ thì sao?"

Đột nhiên một tiếng cười vui vẻ từ ngoài cửa truyền vào, Diệp Tiểu Xuyên thấy dòng người ùa về phía cửa sau đó tản ra như thủy triều rút xuống, một nữ nhân như tiên nữ trên mặt trăng đi tới.

nàng mặc một chiếc váy dài màu vàng, trên váy điểm ngọc trai và ngọc lục bảo, lông mày như liễu, ánh mắt ẩn nét cười, nàng tỏa sáng dưới ngọt nến.

Ta đến muộn, Lục muội đã đến rồi!" Nàng liếc mắt thấy Diệp Tiểu Xuyên, nàng duỗi tay phải ra, lộ ra cánh tay trắng ngần như hoa sen, đeo hai chiếc vòng tay màu xanh ngọc bích.

Nàng vừa xuất hiện, mỹ nhân bên cạnh hoàng đế liền mỉm cười vẫy vẫy tay nói:" Kiều Nhi, cảm tạ phụ hoàng ngươi nhanh lên, Phụ hoàng ngươi nói sẽ tặng cho ngươi viên ngọc đêm do Nam Triệu đưa tới,"


Trưởng công chúa, mẫu thân và thê thiếp Tống phi, hai mẹ con được hoàng đế sủng ái sâu sắc.

Công chúa Kiều mỉm cười với Tống phi nói:" Tặng cho Lục Muội thì tốt hơn, hôm nay là sinh thần của muội ấy, sau mười tuổi đã là một cô nương rồi, đã đến lúc nên ăn mặc hơn một chút."

Tống phi rúc vào người hoàng đế cười đắc ý nói:" Công chúa Mục Dư cũng thích ăn mặc?"

Cảm ơn tỷ, muội không dám đòi hỏi!" Diệp Tiểu Xuyên chậm rãi đứng lên hướng Công chúa Kiều nói, trên môi nở nụ cười.

" Cũng không có gì đâu...!à...!" Công chúa Kiều lập tức thay đổi sắc mặt, bất ngờ kêu lên, lùi lại vài bước chỉ vào Diệp Tiểu Xuyên :" Ngươi!..

Ngươi..! Ngươi có thể nói..!"

Đúng vậy ta có thể nói, Diệp Tiểu Xuyên khẽ mỉm cười nhìn đại sảnh nổ tung, từ hôm nay trở đi, không còn công chúa Mục Dư nữa, Diệp Tiểu Xuyên đã tái sinh.

Hoàng đế mập mạp đứng lên, run rẩy khắp người, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời cười to nói :" ha ha !.

Chết tiệt!"

Trong cơn hoảng loạn, các phi tần đều vây quanh hoàng thượng.

" Mang con quỷ này cho rồng thần cho ta!" Hoàng đế đá mạnh vào bàn, giọng gào thét.

Diệp Tiểu Xuyên bị một đám thị vệ lôi ra ngoài.

Diệp tiểu xuyên không nhìn thấy thần long như hoàng đế nói nhưng lại bị giam cầm trong ngục tối, nàng chưa bao giờ sống ở nơi như vậy, chiếu rơm, chuột,...!Ngay cả thức ăn cũng thỉnh thoảng được giao.

Diệp Tiểu Xuyên ngậm cọng rơm trong miệng, chân bắt chéo tự lẩm bẩm.

Đây là một căn phòng tối tăm đóng kín bốn phía, Diệp Tiểu Xuyên dựa vào đồng hồ sinh học của mình để tính toán, đã năm ngày, thân thể và tinh thần thoải mái chưa từng có.

Lúc này đã là buổi trưa, cánh cửa đột nhiên bị đẩy mở, ánh sáng chiếu vào khiến Diệp Tiểu Xuyên nhắm hai mắt lại.

Sau đó nằm trọn trong vòng tay quen thuộc.

" Dư nhi! Là huynh đến muộn" Giong nói của Mục Phong nghẹn ngào.


Diệp Tiểu Xuyên vẫn đang ngậm rơm trong miệng, bị Phong vương đột ngột ôm chặt nàng ho sặc sụa.

" Phong vương! mọng người đang chờ" có tiếng người ngoài của thúc giục.

Diệp Tiểu Xuyên cảm thấy Mục Phong ôm cô càng chặt , nói :" Dư nhi! Chúng ta ra ngoài thôi!"

Thiên Chủ còn chưa bị giết đúng không? Diệp Tiểu Xuyên không nhịn được hỏi.

Thân thể Mục Phong run rẩy, hắn không tin ; " Dư nhi! muội là vì hắn sao?" Diệp Tiểu Xuyên không lên tiếng, nàng nhìn ra ngoài cửa có ánh nắng chiếu lên mặt đá đen láy.

Mục Phong sững sờ nói: " Muội thích Ngụy Lăng?

Lại có người thúc giục ngoài cửa, Mục Phong cuối cùng cũng không hỏi gì thêm, bế nàng lên đi ra ngoài cho đến khi đi tới cung điện Chuông.


Sau đó, có vài cung nữ bước tới đón nàng, đưa đi tắm rửa, thay y phục, trang điểm cho nàng.

Nhìn cung nữ đang hầu hạ, Diệp Tiểu Xuyên như bị ai đó véo trong lòng, nỗi đau lan dần từng chút một, tội nghiệp Vũ Hương, nàng không thể trả món nợ cả đời này.

Ánh mắt Mục Phong lúc nào cũng nhìn nàng kỳ lạ, Diệp Tiểu Xuyên cũng không quan tâm, nàng biết Thiên Chủ được thả ra, hắn còn đưa mười vạn lượng vàng để thể hiện sự kinh ngạc của mình.

" Tại sao không giết ta?" Diệp Tiểu Xuyên hỏi

Mục Phong cười nhạt, chỉ sờ đầu nàng, không trả lời.

Thời tiết trở nên se lạnh, gió bắc thổi mạnh, Diệp Tiểu Xuyên mặc đồ ấm ngồi ở giữa sảnh, khẽ mỉm cười trước ánh mắt dò xét của Mục Phong.
Cánh cửa được đẩy mở, hơi lạnh từ ngoài lùa vào, Diệp Tiểu Xuyên nheo mắt nhìn thấy đó là cung nữ bên cạnh hoàng hậu, phía sau nàng ta là bốn người phụ nữ mặc đồ đen, đeo trang sức bạc.

Họ nhìn Mục Phong, :

" Xin Phong vương tránh đi một lát".

" Xin công chúa điện hạ thứ tội!" Bốn người phụ nữ bước về phía Diệp Tiểu Xuyên, giọng nói khác với những người ở đây.

Trước khi nàng kịp phản ứng, bọn họ đã nhào tới bắt lấy tay và chân nàng.

" Các Ngươi...!" Ngay khi Diệp Tiểu Xuyên mở miệng, đã bị bọn họ nhét vải bông vào miệng, nhìn thấy cung nữ bên cạnh hoàng hậu mỉm cười nhìn nàng.

" Công chúa đừng sợ, từ nay về sau người sẽ là hoàng hậu của Nam Chiếu, những người nãy sẽ làm lễ cho người" nàng ta không che giấu nụ cười của mình khi nói.

Nam Chiếu quốc, hoàng hậu? cái quái gì vậy? Diệp Tiểu Xuyên không ngừng dãy dụa.

Sức mạnh của một đứa trẻ mười tuổi không thể chống lại được bốn người phụ nữ lớn tuổi.
" Công chúa! Nô tỳ xin phép cáo lui" cung nữ của hoàng hậu liếc nhìn Diệp Tiểu Xuyên đầy ẩn ý rồi lui ra ngoài.

Những người phụ nữ này đang làm gì vậy? Bọn họ lôi nàng lên giường đè nàng xuống và xé áo của nàng.

Nàng đã từng xem phim cổ trang, nàng cũng nhìn thấy đủ loại kiểm tra các cô gái để mang đến cho vua.

Nhưng nàng chưa bao giờ thấy kiểu hành hạ người như thế này.


" CHÚA CẤM" một người phụ nữ đột nhiên hét lên.

Diệp Tiểu Xuyên cứng đờ thân thể dưới sự kích thích của cơn đau dữ dội trên lưng.

kèm theo một mùi khét của da thịt bị thiêu đốt tràn ngập trong không khí.

Nàng hét lên và sau đó ngất xĩu trong cơn đau đớn dữ dội.























Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận