Phi Thường Nữ Nhân


Không biết trong bao lâu, cơn đau rát trên lưng đã kéo ý thức của Diệp Tiểu Xuyên trở lại từ trạng thái hôn mê.

Nàng nằm trên giường, nhìn cánh tay trần của mình, trong khoảnh khắc nàng như bị thôi miên, không biết mình đang ở đâu, thậm chí nàng là ai?

Những ngọn nến trong phòng cứ nhảy múa theo gió qua những khe hở trên cửa, có vài người ngồi ngủ gục trên bàn.

với cái đầu gác trên tay.

Nhìn thấy có người, Diệp Tiểu Xuyên hoàn toàn tỉnh táo lại.

Ngay khi nàng hơi ngẩng đầu lên, một cơn đau đớn như xé rách da thịt ập đến, truyền đến lưng nàng khiến nàng thở hổn hển.

Âm thanh hít khí của nàng làm Mục Phong ở bên ngoài hoảng hốt, hắn lao từ bên ngoài vào nhìn thấy Diệp Tiểu Xuyên cả khuôn mặt nhăn nhó vì đau vội vang bước tới đỡ lấy nàng.

" Dư nhi ! Đừng nhúc nhích!"

Diệp Tiểu Xuyên liếc nhìn hắn, Mục Phong nửa quỳ gối bên cạnh giường, sờ đầu nàng, " Dư nhi!" giọng nói của hắn dường như già thêm mấy tuổi, trong mắt có chút thương hại.

" Khi nào thì ta bị đưa đi?" Diệp Tiểu Xuyên hỏi.

Mục Phong có chút sững sờ.

" Sau khi hoàng đế Nam Chiếu tổ chức lễ đăng quang, khoảng một tháng nửa hắn sẽ đến đón muội."

Một tháng là đủ rồi, Diệp Tiểu Xuyên nghĩ thầm.

thoát khỏi hoàng cung trong thời đại truyền thông kém phát triển này không khó để che giấu hành tung.

Vào ban đêm của ngày thứ năm, cung điện hoàn toàn không có sự trang nghiêm của ban ngày, rải rác chút ánh sáng leo lắt của những ngọn đèn treo cao, vô cùng ảm đạm trong gió lạnh.

Một bóng người đu từ trên cây nhảy lên nóc cung điện gió thổi mạnh khiến nàng có phần đứng không vững .

" Mái ngói cổ xưa thật không dễ đi chút nào." Diệp Tiểu Xuyên lẩm bẩm, vết thương trên lưng đã lành.


Nói ra cũng không phải là vết thương gì, khi nàng nhìn vào gương, bên vai phải có một cái dấu tròn màu đỏ tím, hoa văn hình rồng.

Điều này làm nàng liên tưởng đến tập tục đánh dấu gia súc, anh họ của nàng nuôi một bầy gia súc, tất cả đều được đóng dấu riêng của anh ta.

Một cơn gió mạnh thổi qua, Diệp Tiểu Xuyên trượt chân suýt chút nữa ngã xuống dưới, thân thể này đã được nàng rèn luyện tốt, nàng đã có thể sử dụng được một vài kỹ năng của mình, nhưng dù sao cũng là thân thể của một đứa trẻ mười tuổi, không thể sử dụng tốt hơn thân thể của chính mình hai mươi tuổi của kiếp trước được.

Diệp Tiểu Xuyên tận dụng triệt để vũ khí trong Chuông cung của nàng, biến hóa vài sợi dây thừng giúp nàng treo lên cao.

Mục Phong, kể từ khi nàng được phong tước hiệu này đã không còn ngủ cùng nàng nữa, thị vệ cũng bị thu hồi.

cộng thêm bản thân nàng lên tiếng đã xác nhận lời tiên tri của Thiên Chủ " Sao chổi" , cung điện Chuông của nàng đã lạnh ngắt đến mức chim cũng không bay tới, đó là một cơ hội trời cho.

Nàng đã ra ngoài hai lần thăm dò hướng đông nam và hướng chính đông, không thích hợp để chạy trốn.

Tối nay nàng đến khảo nghiệm phía tây, con đường này nằm sâu trong nội cung.

Tiếng gió át đi tiếng chân giẫm lên ngói, nhìn sang phía bên kia mái ngói nàng thấy đây là một khoảng sân có ba ngôi nhà chính được thắp đèn sáng rực rỡ, có tiếng cười của nam nữ, Diệp Tiểu Xuyên cúi người xuống, ném dây thừng nhảy qua cây lê cao trong sân.

cửa bỗng dưng bị đẩy mở.

Diệp Tiểu Xuyên đang chuẩn bị đu lên nóc nhà thì vội vàng ôm lấy cành cây trốn vào trong tán lá, dưới ánh đèn nhìn thấy một người đàn ông trần trụi không một mảnh vải che thân đang loạng choạng bước ra.

Làm sao có đàn ông khác ngoài hoàng đế trong nội cung này? Diệp Tiểu Xuyên tò mò nhìn, một người vóc người cao gầy, làn da trắng nổi bậc trong màn đêm đen này, mái tóc đen dài đến thắt lưng rũ về phía trước che kín mặt.

Một tiếng cười vang lên trong phòng, bốn người đàn ông bước ra tất cả đều có dáng người đẹp, ngực lộ ra và quần áo không chỉnh tề.

" Ta nói này Thiên huynh đệ, ngươi chạy cái gì chạy a, hiếm có mỹ nhân như công chúa chúng ta lại thích ngươi" một người đàn ông lên tiếng, ba người còn lại kéo người đàn ông kia ngã xuống đất, lộ ra gương mặt khiến Diệp Tiểu Xuyên run rẩy, nàng không thể tưởng tượng được Thiên Chủ mà nàng luôn nghĩ là nữ nhân lại là đàn ông, nàng kinh ngạc đến mức suýt chút nữa buông tay ngã xuống khỏi cây lê.

Một tiếng cười như chuông phát ra từ trong phòng, một nữ nhân bước ra, trên người mặc ít vải đến mức gần như là không mặc.


" Lãng huynh! Kiều nhi không xứng với ngươi sao?" nang mỉm cười sau đó thản nhiên kéo luôn miếng vải còn sót lại trên người xuống.


Những người đàn ông đó đều nhín thẳng vào nữ nhân đó, Diệp Tiểu Xuyên há to miệng có thể nhét được quả trứng gà vào.


Vẻ đẹp trần trụi thật kém tinh tế.

Cặp tuyết lê xinh đẹp cao ngất đang run rẩy theo tiếng cười của nàng ta.

Diệp Tiểu Xuyên lấy tay lau mồ hôi toát ra trên trán.

nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy vị công chúa này, nàng xinh đẹp, trong sáng như một nữ thần.

Thật không nghĩ tới lại có hành động táo bạo đến vậy.

Hai mắt Thiên Chủ Ngụy Lãng nhắm chặt, sau khi nghe vị công chúa kia nói hắn quay người chạy ra ngoài, nhóm người kia cười to ra vẻ vô cùng thích thú khi ngược đãi người khác, lôi kéo Thiên Chủ lại.

Đúng lúc này trong sân vang lên một tiếng nổ lớn, một làn khói mù mịt tràn ngập vào trong sân.

" CÓ THÍCH KHÁCH!" có tiếng hét lớn.

Một cái tát vang lên, kèm theo đó là tiếng mắng chửi :" Ngươi hét cái gì? Đồ ngu!"

Điều này làm cho các thị về vừa chạy tới hốt hoảng, một nhóm người nhanh chóng tràn vào trong sân, khói đã tan đi hết, trong không khí còn nồng nặc mùi lưu huỳnh, thị vệ dẫn đầu nhìn vào sân yên tĩnh quay sang hỏi công chúa :" Công chúa điện hạ, có phải có thích khách không?"

" Không có! Đã quấy rầy các ngươi!" Công chúa cười khẽ lên tiếng.

Đám thị vệ vẫn luôn biết hành động của công chúa, vội vàng dẫn mọi người trở về.

Mọi người cúi sát đầu không dám nhìn thẳng thực trạng của công chúa hiện giờ.

Một lúc lâu, nàng nghe trong phòng công chúa nói :" Công chúa! Không phải chúng ta còn có thể bắt hắn lại được sao?"

Giong nói căm ghét của công chúa vang lên:" Ta biết thiên chủ có rất nhiều thủ đoạn, thậm chí thủ đoạn lột y phục của ta hắn không phải không làm được, lần này tha cho hắn, hắn cũng không trốn thoát được ta, ngày mai ta sẽ nói chuyện...."

Một tràn tiếng cười bùng nổ trong phòng, sau đó là âm thanh rên rỉ của công chúa và những người đàn ông đó.


Diệp Tiểu Xuyên kéo Thiên Chủ phía sau hòn non bộ ra, Thiên Chủ bị chật chội, cả người nghiêng gần như áp đảo Diệp Tiểu Xuyên.

Trên mặt hắn ửng đỏ không tự nhiên, hơi thở phát ra những luồng khí nóng.

Hắn bị hạ dược.

Diệp Tiểu Xuyên lo lắng, nàng lấy chiếc móc câu trên sợi dây thừng mà nàng dùng để trèo tường, che miệng Thiên Chủ lại sợ hắn phát ra âm thanh, nàng dùng sức đâm móc câu vào đốt sống lưng hắn.

Thiên Sự bị đau đột ngột tỉnh táo lại, hai mắt dục vọng phân tán đi, tỉnh táo đứng thẳng lên.

" Đi thôi" Nhân lúc hắn còn đang tỉnh táo Diệp Tiểu Xuyên nhanh chóng nói.

Ngụy Lãng nhận ra nàng, sắc mặt hắn có chút biến hóa nhưng nhận ra đây không phải là lúc hỏi vì thế hắn ôm lấy eo của Diệp Tiểu Xuyên nhảy hai ba đòn đã rời khỏi sân công chúa Kiều.

Tên này có võ công, thật là nhanh hơn nhiều so với nàng dùng dây thừng bay lượn, trèo tường.

Hắn ta không đi xa, tốc độ chậm lại, hắn ném Diệp Tiểu Xuyên xuống đất và nhào tới nàng.

Xung quanh tối đen như mực, Diệp Tiểu Xuyên không biết phương hướng.

nàng đứng lên quyết định rời đi, ngay phi nàng vừa bước một bước liền bị Thiên Chủ nắm lấy mắt cá chân.

Tay hắn nóng bất thường, Diệp Tiểu Xuyên vội vàng rụt chân lại, nghe hắn lẩm bẩm:

" Gíúp ta ...!'

Diệp Tiểu Xuyên xấu hổ, nàng làm sao có thể giúp được? Chẳng lẻ mang hắn về cho công chúa Kiều dập lửa cho hắn sao?

" Nước....! " Thiên Chủ lại lên tiếng.

Diệp Tiểu Xuyên nhớ ra kích thích bằng nước lạnh là thuốc giải tốt nhất.

Ổn định lại tinh thần , nàng ngẩn đầu lên trời cảm nhận hướng gió vội vàng đi tìm hồ nước.

Nàng tìm thấy hồ nước ở sân sau cung điện, nàng cởi ra áo khoác ngâm vào trong nước, vớt lên chạy tới chỗ Thiên Chủ đang nằm, ném chiếc áo đã được thấm nước lạnh lên người hắn.


Nước hồ mùa đông lạnh lẽo, Thiên Chủ bị nước lạnh bao lấy thân thể trần trụi làm cho nhảy dựng lên.


Diệp Tiểu Xuyên không mặc áo khoác bị gió lạnh làm cho run rẩy, vội vàng xoay người rời đi.

Nhưng Thiên Chủ liền đuổi theo nàng, nàng quay lại nhìn thì bất chợt một cơn gió mạnh phả vào mặt.

" Qủy ! Đi chết đi!" Thiên Chủ đấm vào mặt Diệp Tiểu Xuyên, nàng gần như nghe thấy âm thanh xương mặt vỡ vụn.

trong nháy mắt mũi và miệng tràn ngập mùi máu, tai ù.

Nàng bỗng nhiên nghĩ đến câu chuyện " Người nông dân và con rắn" đây là suy nghĩ cuối cùng lóe lên trong đầu nàng, sau đó nàng hoàng toàn chìm vào bóng tối.
































Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận