Phi Thường Nữ Nhân


Đồ ăn, trang sức và gấm vóc đã được đặt hết nữa căn phòng, có một hộp thức ăn cao bằng nửa người.

Nắp hộp hơi nhắc lên, mùi hương tỏa ra, có thể nhìn thấy đủ loại hình dáng ngọc lục bảo sống động như thật, bên trong có đủ loại đồ ăn nhẹ.

Ngoài cửa có các cung nữ, thái giám hoa mỹ xinh xắn.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ Cung Điện Chuông đều bị bao vây, hương thơm tràng ngập.

Diệp Tiểu Xuyên thật sự không hiểu, chính nàng làm bộ buồn cười, theo bản năng của con người mà mỉm cười.

Nhiều quý tộc, mỹ nhân, hoàng tử, công chúa như vậy, những người mà Diệp Tiểu Xuyên không nghe tới hoặc thậm chí không nhớ được lại gửi quà tới chúc mừng.

"Chẳng lẻ ngay cả bản năng cười cũng không có sao?"

" Công Chúa, người hiếm khi cười." Vũ Hương thận trọng đứng ở cửa, cẩn thận quan sát xem có người nào tới không, vừa lắp bắp trả lời câu hỏi của nàng.
Diệp Tiểu Xuyên đã hiểu được lời nói của cô.

nếu không thì nhất định là có, nếu có thì là không phải.

Nàng rất ít khi cười, cho nên đương nhiên là không cười.
Nàng có chút thương hại nhìn Vũ Hương đang đứng đó, cô bé đáng thương này tay chân run rẩy từ khi hoàng tử chạy ra ngoài, "Ngươi sợ cái quái gì vậy?"

"Không! nô tỳ chưa bao giờ thấy nhiều người đến đây như vậy, nô tỳ sợ làm công chúa xấu hổ." Vũ Hương suýt chút nữa nhét đầu vào bụng, không cúi thấp đầu nữa, run rẩy nói.

Lúc này, cùng với tiếng xào xạc, lại có một nhóm người đi vào.

Trong số đó có một lão thái giám tươi cười chấp tay nói:" Thật là vui mừng, tất cả chúng ta đều đang mong đợi công chúa mỉm cười,"

Diệp Tiểu Xuyên không biểu tình nhìn hắn, lúc nhìn ra phía sau nàng không khỏi kinh hãi.

Thứ mà bốn tên thái giám trẻ tuổi đang mang vào hóa ra là vũ khí.

Ở kiếp trước , nàng đọc sách và xem Ti Vi đều biết.

Ngay cả các tướng lĩnh cũng phải gỡ bỏ vũ khí khi vào cung.

Làm sao một người có thể đưa vũ khí sát nhân như vậy vào phòng công chúa?

" Công chúa! Người đừng buồn nữa, ta sợ người nghịch ngợm nên cất nó cho người.

Bây giờ, ta rất vui, lấp tức mang đến cho người." Hắn đưa tay vuốt ve đầu Diệp Tiểu Xuyên, nhẹ giọng nói:" Sẽ không có ai đối xử với người như thế nữa, người đừng nghe những lời ngu ngốc đó."

Nói xong lời cuối cùng, hắn liếc nhìn Vũ Hương toàn thân đang run rẩy, chậm rãi lùi lại một bước , trên mặt lão thái giám hiện lên một tia kinh ngạc nhưng cũng không nói gì thêm.

Hắn ta chỉ bảo nàng đừng làm tổn thương bản thân bằng cách nghịch ngợm rồi bỏ đi.

"Hắn là ai?" Diệp Tiểu Xuyên không khỏi tò mò hỏi.

Lão thái giám này hình như rất quen thuộc với nàng hoặc là rất thân cận với nàng.

Bằng không làm sao nô tài lại dám sờ đầu Công chúa.

" Tại sao hắn ta lại mang đến nhiều vũ khí như vậy?"

" Là An Diêu Hoa Cung tiên sinh." Vũ Hương mạnh dạn ngẩn đầu lên nhìn thấy kiếm, nỏ, thương ...!trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, nàng liếc nhìn Diệp Tiểu Xuyên, " Công chúa, Người trước kia chúng ta chỉ chơi những thứ này, Phong Vương gia xin hoàng thượng cho phép chúng ta đặt cái này vào trong Chuông Cung."

Trời đã xế chiều, lúc mọi người đang buồn ngủ, trong Chuông cung chỉ có hai chủ tớ, Diệp Tiểu Xuyên đi theo Vũ Hương hướng dẫn.

Nhìn chiếc roi treo trên tường, Vũ Hương rùng mình thấy rõ.

"Trước kia ta như thế nào?" Diệp Tiểu Xuyên theo phản xạ hỏi.

" Trước kia người vốn là một người rất tốt, chỉ vì người không nói được, không quan tâm người khác." Vũ Hương cúi đầu nói, đôi vai nhỏ bấc giác run lên.

Ta không phải đứa trẻ ba tuổi, ta đang đùa ai vậy? Diệp Tiểu Xuyên cười lớn, đi tới chỗ Vũ Hương.

Nàng chưa tới mười tuổi nhưng cao hơn Vũ Hương mười hai tuổi nửa cái đầu, đưa tay sờ vào bờ vai nhỏ nhắn của nàng, nói :" Nói cho ta biết đi."

Vũ Hương đứng đã run rồi, khi nàng đến gần duỗi tay ra, toàn thân mềm nhũn quỳ xuống đất lạy.: " Nô tỳ đáng chết! nô tỳ chỉ làm cho công chúa không vui mà thôi."
Diệp Tiểu Xuyên đứng ở nơi đó, nhìn Vũ Hương bò lên bò xuống, lấy roi trên tường giơ đến trước mặt nàng :" Công chúa! Đánh nô tỳ đi.

Nô tỳ đáng chết.

Luôn làm cho Người không vui."

Vũ Hương giơ cao roi, thân thể không ngừng run rẩy, tay áo trượt xuống lộ ra vết sẹo cánh tay Diệp Tiểu Xuyên không khỏi hít một hơi, là roi thương tích.

Nàng khó có thể tưởng tượng được.

bản thân "nàng" Công chúa còn nhỏ như vậy có phải độc ác quá không.?"

"Ta không cố ý đánh ngươi! " Diệp Tiểu Xuyên quả thực không biết nên nói cái gì, vội vàng đưa tay đỡ lấy nàng.

Sắc mặt Vũ Hương sợ hãi tái đi.

"Đáng chết! Công chúa còn chưa khỏi bệnh.

Sao nô tỳ lại để công chúa tự mình làm."

Diệp Tiểu Xuyên hít sau một hơi, sắc mặt tối sầm, buông tay ra, quát:" Dừng tay!."

Khi Vũ Hương kể về câu chuyện rời rạc và run rẩy về nàng, Diệp Tiểu Xuyên càng trở nên rõ ràng hơn khi nhìn thấy cô gái trong gương đồng.

Công chúa thứ sáu là công chúa trẻ nhất Vương quốc Thiên Hồng.

Mai phi là phi tần được bệ hạ yêu thích nhất.
Vũ Hương cúi đầu, tựa hồ đang chật vật xắp xếp lời nói.:" Phong vương gia là trưởng tử của bệ hạ.

Do cố hoàng hậu sinh ra, bệ hạ rất thương yêu."

Diệp Tiểu Xuyên cau mày, dùng ngón tay gõ mặt bàn.

" Vậy tại sao ta lại được hắn nuôi dưỡng? Mẫu thân được sủng ái như vậy, chẳng phải về tình về lý ta phải ở trong cung sao?"
Nghe được tiếng, Vũ Hương lại quỳ xuống, khóc lóc quỳ lạy :" Công chúa thứ lỗi! Nô tỳ không nói bậy.

Những lời này không phải nô tỳ tự mình nói ra."

Cái này là cái gì? Diệp Tiểu Xuyên ngơ ngác nhìn Vũ Hương , một tay đẩy cửa sổ ra, hơi nóng oi bức của buổi chiều hè phả vào mặt.

Sau đó, một bóng dáng lạnh lùng hiện ra trong tầm mắt nàng.
Sở dĩ ta nói ngầu là vì hắn ta mặc áo choàng màu xanh cỏ, đội mũ tre trên đầu.

Hắn ta đang lắc chiếc quạt trong tay.

Cảm nhận được ánh mắt, người thanh niên đưa tay dùng chiếc quạt nhấc tấm màn gạc trước mũ lộ ra gương mặt có phần xa lạ.

Sở dĩ ta nói kỳ lạ là vì màu da của hắn đen một cách bất thường.

Người thanh niên này cũng trạc tuổi hoàng tử Đổng đến ngày hôm đó, nhưng lại thấp hơn và gầy hơn.

Mũi cao, ánh mắt dịu dàng, Diệp Tiểu Xuyên tự hỏi liệu hắn có phải đến từ thời đại nhà Ngụy hay nhà Tấn hay không.

" Ta còn tưởng rằng mình tài giỏi như vậy.

Ta cũng chỉ lấy lòng thuộc hạ của mình" môi hắn mỏng như lưỡi dao cạo sau khi nhìn thấy Vũ Hương quỳ trên mặt đất, hắn khịt mũi, chậm rãi nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui