Hắn ta không thích cô.
Ánh mắt này đối với Diệp Tiểu Xuyên rất quen thuộc, sau khi cô được tuyên bố là người đứng đầu thứ mười của gia tộc Diệp gia, đây chính là cách mà cô bảy cô tám nhìn cô.
Đối với Diệp Tiểu Xuyên có người thích mình hay không cũng không quan trọng , nàng căn bản không để ý tới ánh mắt chán ghét trần trụi của hắn ta.
Nhưng hắn lại khó chịu trước bộ dáng dửng dưng của Diệp Tiểu Xuyên , hắn một tay buông rèm xuống, thở dài nói: " Nhìn cai gì vậy? Thật là quái vật."
Diệp Tiểu Xuyên không khỏi bậc cười, trưởng thành như vậy lớn lên nhất định là quái vật.
Nhìn lại nàng thấy Vũ Hương vẫn đang quỳ trên đát, thở dài nói:" Vũ Hương, nếu em nghe lời ta, ta sẽ không đánh em nữa."
Vũ Hương quỳ lạy, vội vàng nói :" Tuân lệnh! Nô tỳ chỉ nghe lời công chúa."
Ngày tháng giống như buổi chiều hè này, dài nhưng không nhàm chán nếu có thời hạn cho ngày mộng mơ này, Diệp Tiểu Xuyên hy vọng sẽ là mãi mãi.
Mỗi ngày chỉ ăn và ngủ vì phải nhớ giả vờ im lặng, Diệp Tiểu Xuyên ngày càng ít nói, Vũ Hương dần dần bớt căng thẳng hơn, thỉnh thoảng nói một hai câu có ích.
Tất cả đều xoay quanh Phong vương, hoàng tử Phong tài năng như thế nào, có tài văn chương như thế nào, và có trái tim bồ tát như thế nào....
" Ngươi vốn là người đi theo Phong vương?" Diệp Tiểu Xuyên buộc miệng hỏi
Không biết Vũ Hương lại hiểu được điều gì, thân thể lại bắt đầu run rẩy, lắp bắp nói :" Nô tỳ là do công chúa tự mình chọn, nô tỳ chưa bao giờ nói chuyện cùng hoàng tử.
Đây đều là do công chúa người nói cho nô tỳ."
Diệp Tiểu Xuyên lắc đầu không hỏi nữa, nhất thời chỉ nghe thấy tiếng gió thổi chuông đồng, ngẩn đầu lên nhìn chuông không giấu nổi sự tò mò:" Sao lại có nhiều chuông đồng như vây? chuông treo ở đây à?"
Vũ Hương nhìn theo ánh mắt nàng, lắp bắp nói :" Công chúa! Người thích nhất chuông đồng.
Sau khi người vào cung Phong vương đã đặt biệt lắp nó cho người."
Lại là Phong vương.
Diệp Tiểu Xuyên trầm ngâm nheo mắt lại, theo Vũ Hương miêu tả, nàng từ nhỏ được nuông chiều, nuôi nấng, không giống như anh trai mà giống như cha cô.
Nhưng nói như vậy, sao đến bây giờ cha mẹ thật sự của thân xác này vẫn chưa đến thăm?
Kiếp trước cô vô tình bất tỉnh mấy ngày, khi mở mắt ra, cô nhìn thấy cha mẹ hốc hác vì lo lắng.
Họ đã không ngủ được trong suốt thời gian cô hôn mê.
Vũ Hương thấy nàng khóc, vội đưa khăn tay ra, nhỏ giọng nói:" Công chúa đừng buồn, Phong vương sẽ sớm trở về.
Nô tỳ nghe nói quân phản loạn đã đầu hàng."
Phong Vương đã dẫn quân dẹp loạn một tháng trước, vào ngày đầu tiên sau khi Phong hoàng tử lên đường, công chúa Diệp Tiểu Xuyên đã rơi từ trên cây xuống.
Diệp Tiểu Xuyên nghĩ, kiếp trước của mình là kết quả của vô số sự trùng hợp.
Một tiếng sấm ầm ầm phá vỡ sự yên tĩnh của đôi chủ tớ.
Thời tiết ở đây đang mưa rất to, sấm sét càng ngày càng dồn dập, những hạt mưa lớn rơi xuống trên sàn đá xanh trong chốc lát như một dòng sông.
Diệp Tiểu Xuyên đã đi vào trong nhà, mưa và gió lớn thổi bay, trong phòng không khí ngột ngạt.
Vũ Hương vội đóng cửa sổ lại, ánh sáng trong phòng ảm đạm đi.
Nhìn thấy Diệp Tiểu Xuyên nhìn trên giá sách lấy xuống một cuốn sách, Vũ Hương vội vàng thắp nến.
Qủa thực đây là một quốc gia chưa từng tồn tại trong lịch sử, tưởng chừng như nhà Hán vừa kết thúc nhưng lại không hề có sự hỗn loạn trong Tam Quốc mà thay vào đó là tình trạng ly khai tương tự như thời Ngũ Đại và Thập Đại.
Vương quốc Thiên Hồng , nơi ta ở nằm ở vùng đồng bằng miền trung và được coi là hùng mạnh nhất.
Đúng vậy, còn có những quốc gia khác có những cái tên lạ như Nam Chiếu, Bắc Tề, v.v.
Diệp Tiểu Xuyên lướt qua chúng.
Thiên Hồng này hiện tại là hoàng đế thế hệ thứ năm cai trị.
Hoàng đế họ Mục, tên Thiên Tây.
Diệp Tiểu Xuyên ngẩn đầu nhìn Vũ Hương đang ngơ ngác nhìn nàng.
tay cầm chiếc kéo nhỏ đặt trên ngọn nến.
" Tay bị bỏng rồi." Diệp Tiểu Xuyên vội vàng nhắc nhở.
Vũ Hương giật mình đánh rơi chiếc kéo, không để ý đến đôi tay đang bị bỏng, vội quỳ xuống lắp bắp nói.:" Nô tỳ nhất thời không chú ý"
Diệp Tiểu Xuyên biết được tính cách của nha đầu này, cũng không giúp nàng, chỉ nhẹ nhàng nói :" Lần sau chú ý! ".
" Trên mặt ta có hoa?" Diệp Tiểu Xuyên không khỏi cười hỏi.
Vũ Hương do dự một lát, thấp giọng nói :" Công chúa sau khi bị thương đã thay đổi khác xưa rồi".
Diệp Tiểu Xuyên buông sách xuống, hứng thú nhìn nàng hỏi:" Sao lại khác? Ta đã hỏi ngươi nhất nhiều lần nhưng ngươi lại không nói gì?"
Vũ Hương cúi đầu nhỏ giọng nói:" Công chúa, hiện tại lại thích đọc sách, hơn nữa ...!người cũng không dễ dàng tức giận như trước nữa."
Không đánh ngươi nữa phải không? Nhiếp Tiểu Xuyên trong lòng hỏi thầm như vậy , trên mặt Vũ Hương lần nữa sửng sốt nói :" Người cũng hay cười nữa."
Không biết bên ngoài mưa đã tạnh lúc nào.
mở cửa sổ xung quanh tràn ngập màu xanh đậm.
Ánh hoàng hôn buông xuống khiến đám mây đen còn sót lại bọc thêm một lớp viền vàng.
Hít một hơi thật sâu, kiếp trước nàng chưa bao giờ được hít thở không khí trong lành như thế này.
" Ta có thể đi dạo không?" Diệp Tiểu Xuyên quay người lại hỏi :" Ví dụ như đến một nơi như Hoàng Viên?"
Vũ Hương giật mình, sau đó vội vàng gật đầu.
Diệp Tiểu Xuyên có chút hưng phấn đi ra khỏi Chuông Cung mới nhận ra bên ngoài có nhiều cung điện như vậy.
Vốn tưởng rằng nơi này độc lập.
bên trong sân mọc đầy cây dương cao lớn.
Những cây ăn quả và bồn hoa được cắt tỉa gọn gàng.
So với sự trang nghiêm của Tử Cấm Thành mà mình từng nhìn thấy ở kiếp trước , nơi này yên tĩnh như một trang viên.
Trên con đường đá được nước mưa rửa sạch, Diệp Tiểu Xuyên càng cảm thấy vui vẻ, nàng thật muốn nhảy dựng lên như một đứa trẻ.
Nhìn thấy Vũ Hương đi ở phía sau, trong tay vẫn cầm roi.
Diệp Tiểu Xuyên đang muốn mở miệng liền nhìn thấy Vũ Hương ánh mắt hoảng sợ lắc đầu như trống trận.
" Không! không đúng, đây là ở bên ngoài."
" Công chúa, người ra ngoài luôn mang theo cái này".
Vũ Hương thấy nàng nhìn vội vàng giải thích:" là Phong Vương tự tay làm cho người".
Diệp Tiểu Xuyên đưa tay nhận lấy tò mò vỗ vỗ trường tiên trong tay, nàng thật sự không thể tưởng tượng được đứa nhỏ này dùng cái này làm cái gì?
" Đe dọa.
Vũ Hương lại sắp bị đánh".
một thanh âm khàn khàn đột nhiên xuất hiện giống như cú vọ kêu giữa đêm, dọa đến Diệp Tiểu Xuyên.
Đột nhiên từ trong bụi cây phía trước một cậu bé xuất hiện, cười toe toét và hả hê nhìn hai người.
Vũ Hương quỳ trên mặt đất, hoảng sợ hô :" Tham kiến Phù Ninh Vương."
Hắn dậm chân, hưng phấn nói :" Đánh nhanh lên, lâu rồi không thấy ngươi đánh người.
Lần này ngươi có chiêu trò gì mới không."?