Đả tự: .com
Editor: Vệ Tử Y
Nàng giận quá hóa cười, ngược lại làm Độc Lang kinh ngạc, không hiểu nàng sao lại có vẻ mặt như thế, là có ý gì đây?
"Ta không đáp ứng, chỉ là nói cho Đột Bát Hỏa nàng không phải là vật
phẩm, tất cả đều do chính nàng quyết định." Hắn chần chờ một chút, vẫn
đem nội dung nói cho nàng, hắn không biết tương lai có thể mất đi nàng,
thậm chí để cho nàng hận mình, đây là chuyện cuộc đời này hắn không
nguyện ý thấy nhất.
Nàng như cũ mỉm cười, cũng không bởi vì lời của hắn mà có chút biến hóa, nụ cười như cũ ở trên mặt, ánh mắt lại lạnh lùng nhìn hắn.
"Ta, không chịu sự cưỡng bách của bất luận kẻ nào, càng sẽ không nghe
theo lệnh của bất kì kẻ nào." Bờ môi nàng thoát ra mấy chữ lạnh như băng mà cực kỳ kiên định, tính tình quật cường bất khuất. "Hiện tại, ngươi
nên nói cho ta biết, ta nên nhận được tin tình báo."
Độc Lang nhìn nàng, cảm thấy nàng lạnh lùng xa lánh, băng lãnh. Không
biết vì sao, hắn cảm giác, có lẽ đưa phần tình báo này cho nàng có lẽ
chính là lần cuối cùng.
Tiêu Tương Phi thẩn thờ nhìn hắn, lần nữa cường điệu nói: "Xin đưa tin
tình báo cho ta." Nàng rất không vui, nam nhân này tại sao phải để nàng
nói lần thứ hai? Chẳng lẽ hắn không muốn cho?
"Được." Hắn không nói hai lời, từ trong áo lấy ra một phong thư, yên
lặng đưa cho nàng. Dưới mặt nạ có chút bất đắc dĩ, hắn biết mình đã chọc giận nàng.
Tiêu Tương Phi cũng không nhìn đến hắn, lực chú ý toàn bộ đặt ở phong
thư trong tay hắn, nhận lấy nắm thật chặt. Không nghĩ gì nữa, lui về
phía sau ba bước, xoay người rời đi.
Hắn không ngờ nàng sau khi lấy được đồ thì bỏ chạy như vậy mà không mở thư ra xem, càng không muốn hỏi gì mình.
Hoàn Nhi càng thêm kinh ngạc, hành động của tiểu thư vĩnh viễn ngoài dự
đoán của người khác, làm cho người ta không biết nàng đang suy nghĩ gì,
muốn làm gì.
"Tiểu thư. . . . . ." Nàng vội la lên, không biết làm sao nhìn Độc Lang
vẫn còn đứng tại chỗ, lại nóng nảy nhìn Tiêu Tương Phi đang dần khuất
bóng.
Độc Lang sửng sốt, cuối cùng vạn bất đắc dĩ hướng Hoàn Nhi gật đầu.
Hoàn Nhi thấy hắn ý bảo mình đi cùng Tiêu Tương Phi thì ngay cả hành lễ cũng bỏ qua, vội vội vàng vàng đuổi theo Tiêu Tương Phi.
Nhìn bóng lưng hai người một trước một sau, hắn đột nhiên cảm thấy vô
lực, hắn cũng là bất đắc dĩ, nàng không hiểu cũng là chuyện trong dự
liệu của hắn. Chỉ mong có một ngày, khi nàng biết rõ chân tướng còn có
thể tha thứ cho mình.
Không biết đã đứng trên núi bao lâu, chỉ có bầu trời đầy ánh sao làm bạn cùng hắn, gió nhẹ thổi lất phất, trăng sáng chiếu rọi xuống, cũng không quá hắc ám.
Có lẽ, có một ngày, hắn sẽ hối hận về những việc đã làm. Tất cả đều là ý trời, hắn cũng không ngờ sẽ gặp phải nàng, yêu nàng.
Nếu biết có ngày này có lẽ hắn nhất định sẽ không làm như vậy, dù vứt bỏ tất cả, hắn cũng muốn cùng với nàng tiếu ngạo giang hồ, hoặc là tìm một nơi không ai biết đến ẩn cư, trải qua cuộc sống không tranh không đoạt.
Sẽ có một ngày như thế sao? Nàng sẽ nguyện ý ư? Nàng còn có thể đi theo
hắn ư? Tất cả còn kịp không? Hắn không biết, hắn khẽ thở dài trong bóng
tối, hồi lâu xoay người rời đi. Rất nhanh liền biến mất trong bóng đêm.
Ngược lại Tiêu Tương Phi sau khi yên lặng rời khỏi, lúc này trong lòng
cũng thật không dễ chịu. Khi nghe mình cũng là một điều kiện trong chiến tranh, thậm chí bị người bán đi, trong lòng nàng chỉ có tức giận, thống hận, bi ai.
Nhưng, nàng không phải là người khác, nàng là Tiêu Tương Phi, là cô gái
đến từ hiện đại, không phải là nữ nhân của nơi này, muốn nói gì nghe
nấy, không hề có chủ kiến, thậm chí là tuân thủ cái gì tam tòng tứ đức.
Những thứ kia đối với nàng mà nói, toàn bộ đều là vớ vẩn, kiếm cớ sinh
sự cả thôi.
Xuyên qua bóng đêm, Tiêu Tương Phi một mình đi trên đường không người,
nói là đường chứ thật ra là do người đi nhiều thành lối mòn.
"Tiểu thư, tiểu thư, chờ ta với." Hoàn Nhi ở phía sau liều mạng đuổi
theo nàng, nóng nảy kêu lên, giống như lo lắng nàng một giây kế tiếp sẽ
biến mất, vĩnh viễn không thấy nữa.
Nàng không để ý tới người phía sau, trong đầu một mảnh trống không, nắm
thật chặt phong thư trong tay, nhưng lại không có ý muốn mở ra xem.
"Tiểu thư. . . . . ." Hoàn Nhi thấy nàng không để ý tới mình, trong lòng bất ổn, càng gấp hơn cố đuổi theo thật nhanh.
Lát sau Hoàn Nhi đã đuổi kịp, giơ tay ra bắt lấy tay nàng, lo lắng nhìn
vẻ mặt thờ ơ của nàng. Vẻ mặt này của tiểu thư là đáng sợ nhất. Lần này, Hoàn Nhi cũng không dám nói gì nữa, chỉ đổi cái nắm tay thành đỡ.
Mặc cho Hoàn Nhi đỡ mình đi về hướng quân doanh, chắc do tiếng động hai người gây ra tương đối lớn đã đánh động lính tuần tra.
"Ai?" Đội trưởng đội tuần tra hét lớn, vội vàng bảo bọn lính cảnh giới, lại còn bắn tín hiệu.
Hoàn Nhi thấy kinh động binh lính, vội vàng lên tiếng nói: "Là chúng ta, là chúng ta." Nói xong, đỡ Tiêu Tương Phi đi tới chỗ có đuốc chiếu
sáng, để cho bọn họ thấy rõ ràng.
Lúc này, tất cả binh sĩ đều nhìn rõ ràng người đến là các nàng, đặc biệt trong đó có Tiêu Tương Phi là người rất được tướng lĩnh kính ngưỡng, vì vậy vội vàng nhận lỗi. Mà cũng lúc đó, trong quân doanh nhận được tín
hiệu cho là có người đột kích đã sớm kinh động mọi người, tất cả đều lục tục chạy về phía này, chuẩn bị nghênh chiến.
Viên Quân biết tin cũng giương kiếm kị mã lao về phía này. Nhưng, khi
hắn thấy kẻ địch được nói đến là Tiêu Tương Phi và Hoàn Nhi thì không
khỏi sợ ngây người.
"Tiểu thư, Hoàn Nhi? !" Hắn há to miệng, không dám tin nhìn hai người
bọn họ, gương mặt tuấn tú cũng bị làm cho kinh sợ, họ sao lại thành kẻ
địch? Hắn không hiểu.
"Viên đại nhân, chúng ta không phải kẻ địch, chúng ta không ngủ được,
cho nên Hoàn Nhi đưa tiểu thư ra ngoài đi dạo một chút. Đây tất cả đều
là hiểu lầm." Hoàn Nhi liền vội vàng giải thích, thân thể theo sát Tiêu
Tương Phi.
Viên Quân nghe vậy, nhìn về phía Tiêu Tương Phi vẫn trầm mặc không nói.
"Đúng vậy, ta không ngủ được cho nên ra ngoài tản bộ." Nàng gật đầu, thừa nhận lời nói của Hoàn Nhi.
Viên Quân thừa biết hai người họ không phải kẻ địch nên sau khi hiểu lầm giải trừ thì phân phó đội tuần tra cẩn thận lục soát, những người khác
quay về nghỉ ngơi, vài người ở lại đợi lệnh.
"Thật xin lỗi." Chờ mọi người tản đi rồi Tiêu Tương Phi mới áy náy nói.
"Không có việc gì là tốt." Hắn chỉ nhẹ nhàng nói, nhìn vào ánh mắt nàng, cái nhìn bao hàm rất nhiều thứ.
Tiêu Tương Phi gật đầu, bảo Hoàn Nhi đỡ nàng về doanh. Hắn đi theo sau.
Đám người Hỉ Nhi cũng đã theo tới, lúc nghe thấy mọi người náo loạn lại
không thấy Tiêu Tương Phi trên giường nên vội vàng chạy đến tìm người.
Vừa thấy họ, bước nhanh tiến lên đón, nửa mừng nửa lo.
"Tiểu thư. . . . . ."