Editor: Vệ Tử Y
Đả tự: .com
Tiêu Tương Phi gật đầu với họ rồi trực tiếp đi về lều, giờ phút này, nàng không muốn nói gì cả, nội tâm tràn đầy khổ sở.
Chẳng lẽ đây chính là vận mệnh? Chẳng lẽ đây chính là cuộc sống? Hay
chính là nghề nghiệp của nàng kiếp trước mà giờ phải chịu trời phạt? Hay là bởi vì đôi tay nàng dính đầy máu tươi, cho dù không phải người xấu,
ông trời đều muốn trừng phạt nàng? Để cho nàng vĩnh viễn bị vây hãm
trong chốn hỗn loạn không thể thoát ra?
Tiêu Tương Phi vừa đi vừa hít một hơi thật sâu, trong lòng phức tạp,
nhất thời cảm thấy bản thân vô lực, mê man không định hướng. Bước đi
theo trực giác như cái xác không hồn.
Bọn Hỉ Nhi đi theo sau lưng thấy vẻ mặt như không có gì của Tiêu Tương
Phi thì nghi hoặc nhìn Hoàn Nhi, không biết họ thế nào? Rốt cuộc đã xảy
ra chuyện gì?
Nhưng lúc này các nàng không dám hỏi gì mà chỉ nhắm mắt theo sau, lo âu và bất an nhộn nhạo trong lòng các nàng.
Tiểu thư làm sao vậy? Tiểu thư có chỗ nào đó không đúng. Trong đầu mọi
người có nghi ngờ và lo lắng. Người lo lắng bất an nhất là Hoàn Nhi,
nàng đang tự trách cùng hối tiếc vì chính mình không giúp được Tiêu
Tương Phi, hơn nữa cũng là nàng góp tay đẩy Tiêu Tương Phi đến con đường này, nếu như tiểu thư không đi ám sát Đột Bát Hỏa thì cũng sẽ không như bây giờ rồi.
Viên Quân nghi hoặc nhìn biểu hiện khác nhau của họ, nghi vấn trong lòng không ngừng lớn dần. Hắn đã sớm biết thủ lĩnh man di Đột Bát Hỏa đưa
ra điều kiện ngưng chiến chính là muốn lấy được nàng, chuyện này hắn đã
sớm phái người trở về tấu với hoàng thượng tỏ rõ điều kiện ấy vạn vạn
không thể đáp ứng. Mà hoàng thượng cũng đã nói trừ điều kiện này không
thể đáp ứng, những thứ khác đều có thể đồng ý.
Nhưng, nàng tại sao còn như vậy chứ? Hắn nghĩ không thông được.
Tiêu Tương Phi không biết sự lo lắng của mọi người bởi vì nàng đang đắm
chìm trong chính tư tưởng của mình, đấu tranh tư tưởng kịch liệt đang
không ngừng diễn ra.
Nàng nên làm gì? Mặc dù Hiên Viên Vũ không đồng ý, mặc dù Độc Lang nói
tất cả do chính nàng quyết định. Nhưng tại sao, nàng lại có cảm giác đã
bị bán đi? Nàng tại sao phải cảm thấy khổ sở? Nàng tại sao thấy bất an
như thế?
Ôm tâm tư phức tạp như vậy trở về lều, trước khi tiến vào, nàng hơi dừng một chút nhẹ nhàng thở dài rồi mới chui vào.
Viên Quân ngưng bước chân, nhìn bóng lưng cô độc của nàng, trong lòng đắng chát nhìn nàng biến mất trước mặt mình.
Bọn Hỉ Nhi thận trọng theo nhau đi vào, người thì giúp nàng cởi áo
choàng, người lo chỉnh lại giường, kẻ bưng trà, kẻ đem khăn đến. Tiêu
Tương Phi không muốn nói gì, mặc kệ họ muốn làm sao thì làm. Trong lòng
âm thầm châm chọc nói, không biết tương lai của mình, có thể cũng như
tượng gỗ cam tâm bị người định đoạt hay không. Cho đến khi nằm lên
giường nàng vẫn không thể đè nén sóng lòng, không thể nào ngủ được.
Bọn Hỉ Nhi cũng không dám ngủ mà canh xung quanh giường nàng chờ đợi như vậy.
Tiêu Tương Phi kín đáo thở dài rồi cũng không mở mắt ra nói : "Các ngươi đi nghỉ đi, ta không sao."
Bọn Hỉ Nhi hai mặt nhìn nhau sửng sốt, sau đó mới quay về giường của mình, dù có lo lắng thì họ cũng không có cách nào.
Thấy các cung nữ đã rời khỏi, thân thể căng thẳng của Tiêu Tương Phi
nhất thời thả lỏng. Suy nghĩ lại ập tới, là thỏa hiệp? chấp nhận? hay là phản kháng?
Chẳng lẽ trời đất bao la không có chỗ cho nàng dung thân? Mình chính là
một người trưởng thành lại phải mặc cho người khác định đoạt, nghe theo
người khác ra lệnh?
Không, không, nàng tuyệt không chấp nhận. Nàng không phải là ai khác,
nàng là Tiêu Tương Phi, đường đường một đặc công tài giỏi thế kỷ 21.
Nàng là người hiện đại, không phải người cổ đại, nàng làm sao có thể dễ
dàng nhận thua? Nàng làm sao có thể mặc cho số phận? Nàng nhất định phải đấu tranh với ông trời, nhất định phải đối nghịch với những kẻ muốn hại nàng? Bởi vì nàng không phải là ai khác, nàng là chính nàng, số mạng là nắm giữ ở trong tay mình, Tiêu Tương Phi muốn tự mình trải qua, dù là
ai cũng không thể thay đổi, càng không thể hủy diệt.
Đã hạ quyết tâm, nội tâm đã trở nên bình ổn hơn, từ tỉnh táo cũng không còn thấy nặng nề nữa, giống như lập tức được giải thoát.
Đúng vậy, chính là như vậy, nàng sẽ không khuất phục. Nhân định thắng
thiên, nếu Đột Bát Hỏa muốn nàng, như vậy nàng sẽ tính toán cho tốt xem
làm sao lợi dụng quan hệ hai bên lấy được vật mình muốn.
Sau khi nghĩ thông suốt cơn buồn ngủ liền kéo tới, nàng không bao giờ để tâm tình của mình sa sút quá lâu, bởi vì tất cả đều sẽ khá hơn, thuyền
đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng. Nghĩ như vậy, nàng lặng lẽ tiến vào mộng đẹp.
Thấy hô hấp của Tiêu Tương Phi trở nên đều đặn, bọn Hỉ Nhi cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, tiểu thư rốt cuộc đã ngủ.
Hôm sau, Đột Bát Hỏa lãnh đạo quân mình lui về vùng phụ cận, đồng thời,
từ kinh thành Hiên Viên vương triều cũng truyền tới thông cáo toàn quân
đồn trú không được hành động. Tất cả đều bởi vì bọn họ đã đạt thành hiệp nghị.
Hòa bình rồi ! Nhưng Tiêu Tương Phi lại không biết đi con đường nào.
Trời đất bao la, nơi này cuối cùng cũng không phải là nhà mình, không
thuộc về mình, không có nơi nào muốn đi, lại không có ý nghĩ muốn dừng
lại.
Hít vào luồng không khí trong sạch, nàng nhìn binh sĩ kích động hoan hô, không ít binh lính vui vẻ nước mắt chảy ròng, một nhóm thì vui vẻ uống
rượu đến say mèm. Niềm vui, tiếng cười tràn đầy vây quanh nàng.
"Tiểu thư, chúng ta rốt cuộc cũng có thể trở về." bọn Hỉ Nhi mừng rỡ,
nhất thời không để ý bật thốt lên. Vừa mới nói xong, họ liền giật mình
đã nói sai, sợ đến mức không dám hít thở.
Tiêu Tương Phi gật đầu, trở về? Nàng không biết, trước mắt, nàng cũng
không muốn trở về, đợi đến khi nàng nghĩ ra nơi mình muốn đi thì sẽ ra
đi.
Vừa đúng lúc này, Viên Quân cũng hào hứng chạy tới tìm nàng, nhìn thấy
họ đang đứng trong đám người chúc mừng hòa bình, vội vàng bước nhanh
tới.
"Tiểu thư." Hắn cung kính nói, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.
"Viên đại nhân." Tiêu Tương Phi nghe tiếng, đón nhận ánh mắt sôi nổi của hắn, trong bụng cả kinh, ngoài mặt vẫn lạnh nhạt, thản nhiên nói.
Viên Quân thấy nàng không quá vui vẻ thì ngạc nhiên, sau đó liền bừng
tỉnh hiểu ra, cho là nàng vẫn còn vì điều kiện kia mà canh cánh trong
lòng.
Tiêu Tương Phi cũng không nói chuyện, tiếp tục đi về phía trước, những
người vui mừng quá nhiều, nàng cảm thấy quá ồn náo, cho nên muốn tìm một nơi yên tĩnh, hít luồng không khí thanh sạch.
Phần tin tình báo kia Tiêu Tương Phi vẫn chưa xem, nhưng đã không còn
hứng thú với nội dung bên trong. Nàng vẫn giữ nó bên người, có lẽ có một ngày nàng sẽ mở ra xem.