Phi Thường Quan Hệ

«Không thấy Trường An» còn có vài cảnh phải quay, trong đó có một cảnh nặng nề kết cục của Ninh Châu, mấy ngày nghỉ này Phí Nguyên vẫn không xuất hiện, nhưng vẫn gửi mail đều đều, từ lịch trình hoạt động đến đề xuất gần nhất của người đại diện, khiến cho Uông Hạo Diên mỗi lần lên hộp thư đều có thư mới đến.

Buổi sáng Giản Tân thức dậy sớm, ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, Uông Hạo Diên chỉ mặc quần ngủ từ phòng ngủ đi ra, đem cơ thể buồn ngủ của mình ra phơi nắng, Giản Tân ngoảnh đầu trông thấy anh: “Mùa đông rồi, anh không lạnh à?”

“Vẫn ổn, bữa sáng có phần anh không?”

Giản Tân vốn chỉ đun nước pha cà phê, đun nước xong lấy bịch sandwich trong tủ lạnh ra, Uông Hạo Diên không thích ăn cái này, nhưng không dám lên tiếng, dù sao đồ ăn trong nhà cũng là Giản Tân mua, hơn nữa anh cũng sẽ không làm thức ăn.

Một tay chống đầu, một tay khẩy bánh mì làm rơi vãi vụn bánh mì ra bàn, Giản Tân nhíu mày nhìn anh: “Anh mấy tuổi rồi? Không ăn thì đi mặc quần áo vào đi.”

Uông Hạo Diên vội nhét bánh mì vào miệng nhai nhai, nói: “Mới sáng sớm em đã chỉnh anh, buổi tổi anh không thèm về nhà.”

Giản Tân ngẩng mạnh đầu, như là phản xạ có điều kiện, cậu bỗng lại cúi đầu tiếp tục ăn, làm bộ như không có chuyện gì. Uông Hạo Diên sửng sốt vài giây, từ phía đối diện bàn ăn đi đến ngồi cạnh bên Giản Tân.

“Bảo bối, anh sai rồi.”

Một tay sờ sờ ót Giản Tân, Uông Hạo Diên nửa ôm lấy đối phương, thấp giọng giải thích: “Về sau sẽ không nói không quay về gì gì nữa, vừa nãy em như thế làm anh đau lòng chết đi được.”

Giản Tân chỉ cần quay mặt một chút là có thể chạm vào da cổ của Uông Hạo Diên, cậu cảm giác man mát, vội vàng đẩy Uông Hạo Diên ra: “Lập tức mặc quần áo, mặc xong thích làm gì thì làm.”

“Anh quen rồi,” Uông Hạo Diên không thả lỏng tay, “Hôm nay phải đi quay hai cảnh nữa, phải xuống nước đó.”

Giản Tân giật mình nhìn anh, hỏi đi hỏi lại mấy lần để xác nhận: “Lạnh thế này phải ngâm nước? Bị lạnh hỏng luôn thì ai chịu trách nhiệm? Không thể không xuống nước sao, hơn nữa anh còn vừa bệnh xong.”

Uông Hạo Diên: “Không sao, trước kia bởi vì em không cần anh nữa nên anh mới bệnh, em hiện tại nói em không cần anh nữa, anh có thể lập tức chết cho em xem.” (Sến vừa thôi ba:)))

“Tin được cái miệng của anh à.” Giản Tân ăn xong chuẩn bị đi làm, trước khi ra cửa hỏi: “Buổi tối rốt cuộc có về không?”

“Có thể, anh sẽ cố gắng hết sức.”

Giản Tân nhớ tới bộ dạng mệt mỏi suy sụp của Uông Hạo Diên khi vừa quay phim suốt mấy đêm liền liền chạy về nhà, nói: “Khuya quá thì không cần về, ầm ĩ em không ngủ được.”

Nửa tiếng sau Phí Nguyên đến đón Uông Hạo Diên, hắn đã vài ngày ngủ không được, mắt đen xì như tới tìm kẻ thù. Uông Hạo Diên nhìn kịch bản một lúc, hai người đàn ông không nói lời nào, thật sự nhàm chán, bèn mở một chút giai điệu quen thuộc lên nghe.

“Hôm đó ăn cơm ở chỗ Lộ Lộ thấy cậu ấy có vẻ rất quyết tâm.”

Phí Nguyên không trả lời, yên lặng châm thuốc, hút sau vài cái liền nhả đầy khói. Uông Hạo Diên bị khói làm khó chịu, mở cửa sổ nói: “Cậu ta mở nhà hàng kia cũng không tồi, anh ủng hộ một chút đi.”

Phí Nguyên hừ lạnh một tiếng: “Tiểu vương bát đản ấy mua chuộc cậu rồi?”

“Mua chuộc em làm chi, chỉ là cảm thấy cậu ấy cũng không làm gì sai.”

“Em ấy định quyết tâm không chơi đùa gì nữa cũng không sao, dù sao cũng là do anh cưng chiều mà ra, nhưng mà biết rõ ba em ấy muốn chia rẽ tụi anh, mẹ nó còn không biết đường tránh xa chút, lại còn muốn mở nhà hàng để người ta bắt chẹt, cái này không phải liều lĩnh quá sao.”

Uông Hạo Diên khuyên nhủ: “Dù sao cũng là người ta thân thiết với cha thôi.”

“Cậu nói đúng, lúc trước nếu không vì người cha thân yêu này cũng sẽ không tốn công lên kế hoạch quyến rũ anh, anh có khả năng kiếp trước thao cả nhà người ta rồi.”

“Có thể đó,” Uông Hạo Diên đặc biệt khâm phục tình yêu bất chấp số mệnh này của bọn họ, cãi nhau ầm ĩ như thế vẫn có thể giữ tình cảm với ông già sát thủ kia, “Em gọi điện hỏi cậu ta một chút.”

Mở loa ngoài, âm thanh rất rõ ràng: “Lộ Lộ? Đang ở đâu?”

“Đang ngủ nè… Chưa mười giờ mà…”

“Phí Nguyên vẫn chưa để ý cậu sao? Tự kiểm điểm lại đê.”

“Hứ, đồ khó gần, ngày mai làm anh ta không tự cao nổi.”

“Làm gì phải thế, cậu nói xem hai người cùng mở nhà hàng có phải tốt không, cậu thiếu suy nghĩ thế này một mình làm mệt lắm đó.”

“Anh mới thiếu đó!” Lộ Lộ xem chừng đã hết buồn ngủ, lớn giọng: “Em đương nhiên muốn cùng anh ấy làm, hơn nữa nửa số tiền cũng là ảnh bỏ ra, mẹ nó vừa nghe có ba em hỗ trợ ảnh liền tỏ thái độ!”

Uông Hạo Diên quả thực tiếc rèn sắt không thành thép: “Vậy mới nói làm gì cứ phải mở nhà hàng ở sứ quán khu, bằng không cũng đâu cần nhờ ba cậu hỗ trợ!”

Lộ Lộ hít hít mũi: “Không phải nghe sẽ rất ngầu sao.”

Bọn họ đã lên đến đường cao tốc, Phí Nguyên tăng tốc, không nói lời nào. Uông Hạo Diên cảm thấy mình làm diễn viên quả là đáng tiếc, nếu làm biên kịch sẽ đem bất hòa của hai người này viết tới một trăm tám mươi tập.

“Phí Nguyên đang lái xe, có muốn nói chuyện với người ấy không?”

Lộ Lộ ngừng chốc lát, có chút không nỡ nói: “Không muốn.”

“Không muốn thật sao?”

Lộ Lộ đột nhiên nóng nảy: “Lái xe thì nói cái gì mà nói! Anh cũng im lặng đi để ảnh còn lái xe! Đừng nói với ảnh những gì em nói đó! Cúp đây!”

Nói xong chỉ còn một hồi chuông, Phí Nguyên như cũ mặt không biểu tình.

Tới chỗ quay phim, Uông Hạo Diên xách đồ xuống xe, vừa xuống xe liền chạm mặt An Mân cũng vừa xuống xe. An Mân không trang điểm, không giống những lúc quay phim, nhưng mà vẫn rất xinh đẹp, một vài fan đến nghe ngóng tiến trình quay phim đứng cách đó không xa hướng về phía bọn họ gào thét.

Nơi này là khu nghỉ dưỡng mới xây ở ngoại thành, bởi vì mùa đông không có khách, liền cho tổ phim thuê để quay phim, có một hồ nước mặc dù không quá lớn, nhưng xanh biếc trong veo.

Cảnh quay này là sau khi bức vua thoái vị, ái thê đã chết, Ninh Châu bản thân trọng thương sau đó liền sụp đổ hóa điên rồ, nam chính tha cho hắn một mạng, hôm sau hắn ôm thi thể của ái thể đi xuống hồ, kết liễu đời mình.

Uông Hạo Diên và An Mân ở phòng hóa trang chuẩn bị, người ngoài nhìn vào bất luận trang phục hay nhan sắc đều rất xứng đôi, Uông Hạo Diên chuẩn bị xong, hỏi: “Cô không có diễn viên đóng thế sao? Tự mình đóng?”

An Mân cũng không hề muốn xuống nước, dù sao cũng thật sự bị giày vò, nhưng vì cảnh quay ở gần, đạo diễn yêu cầu không dùng thế thân, cô trả lời: “Có thể, dùng thế thân tôi sợ hiệu quả không tốt.”

Uông Hạo Diên gật đầu không đáp, anh chẳng qua chỉ muốn xác nhận một chút, bởi vì dùng thế thân thời gian quay phim sẽ lại phải kéo dài, hỏi xong liền rời đi, không phát hiện biểu tình có chút mất mát của An Mân.

Phí Nguyên còn đang ngồi trên xe, hắn lạnh nhạt với Lộ Lộ mấy ngày, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, tức giận ư? Vẫn còn tức giận. Chính là tức giận thì có thể làm gì? Không thể làm gì cả.

Kéo số điện thoại của Lộ Lộ ra khỏi danh sách đen, nhấn phím gọi.

“Lộ Kha Đồng, tỉnh ngủ chưa.”

Âm thanh của Lộ Lộ to đến mức muốn thủng màng nhĩ: “Tôi đệt đại ca luôn anh còn cần tôi hay không đây! Anh không phải muốn tôi phải chọn lựa sao?! Tôi mẹ nó chọn anh chọn anh chọn anh! Bị lừa có một lần mà mẹ nó mười năm rồi vẫn không tin tưởng tôi!”

Phí Nguyên nhu nhu mi tâm: “Dậy rồi ăn chút gì đi, đừng ăn đồ lạnh.”

Lộ Lộ nháy mắt mềm mại: “Có thể tham ban người đại diện không, muốn cùng anh ăn gì đó.”

Dì Nhâm bình thường rất ít liên hệ với Giản Tân, trừ phi Tân Hủy có chuyện gì, cho nên khi có điện thoại dì gọi đến Giản Tân vô cùng lo lắng. Gần đây không về nhà, lại lén lút ở chung với Uông Hạo Diên, trong lòng cậu áy náy.

“Alô? Dì Nhâm, mẹ con có chuyện gì sao?”

“Tiểu Giản, mẹ con sáng nay bị ói, sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì, hơn nữa lúc nào cũng đổ mồ hôi, dì nghe nói sau khi xuất huyết não có khả năng phát sinh những triệu chứng này, nhưng dì cũng không chắc.”

“Con biết rồi, con về ngay.” Giản Tân cúp điện thoại xin phép nghỉ, một lòng khẩn trương.

Dọc đường đi hận không thể vượt mấy cái đèn đỏ, về đến nhà thở hồng hộc mãi, Tân Hủy nằm trên giường rên rỉ, nhìn cậu vào nhà âm thanh lập tức nhỏ đi hơn rất nhiều.

Giản Tân ngồi chồm hổm bên giường lau mồ hôi trên mặt Tân Hủy: “Mẹ, mẹ thấy thế nào?” Nâng Tân Hủy dậy cho bà uống nước, dì Nhâm ở bên cạnh vuốt lưng cho bà thuận khí.

“Cả ngày hôm này cứ thế này sao?”

“Mấy ngày nay bà ấy ăn uống không tốt, tâm tình cũng không tốt, hôm nay cơm còn chưa ăn, đã ói ra. Tiểu Giản, mẹ con con đang giận nhau sao?”

Giản Tân để Tân Hủy vào gối: “Dì Nhâm, dì làm chút bánh canh đi, con ở đây trông chừng.”

Chờ dì Nhâm đi ra ngoài, Giản Tân lại cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi trong lòng bàn tay Tân Hủy, cậu cúi đầu không dám nhìn vào mắt Tân Hủy, thanh âm cũng không có sức lực: “Mẹ, con sợ mẹ nhìn thấy con sẽ nhớ tới chuyện tối hôm đó, con, con cùng anh ấy không có chuyện gì hết… Thực sự, đã cắt đứt rồi.”

Mũi Giản Tân đau xót, buông khăn mặt cầm tay Tân Hủy: “Tụi con không như thế kia nữa, về sau thứ bảy nào con cũng về với mẹ, đừng trách con nữa.”

Cuối cùng uy bà ăn một chút bánh canh, Tân Hủy như nhai cả một ngày đau khổ, mệt mỏi không chịu được ngủ thiếp đi. Giản Tân ngồi ở bên giường, khó chịu đến mức hít thở không thông.

Mùa đông trời tối sớm, cảnh quay này phải quay xong trước khi trời tối, Uông Hạo Diên ôm An Mân quay đi quay lại mấy lần, nước hồ lạnh như băng đến mức hai người không kiểm soát được biểu cảm của mình, An Mân thậm chí có mấy lần kêu lên.

Sau khi kết thúc công việc lúc trời chạng vang, diễn viên cùng nhân viên chịu lạnh cả một ngày đều về nghỉ ngơi trong biệt thự, Uông Hạo Diên ngâm mình trong bồn nước nóng, nhưng mà đi đứng vẫn cứ mang theo đau đớn chết lạnh.

Phí Nguyên bị Lộ Lộ bắt chạy đi, để lại anh một mình ở chỗ tù đày này.

Từ bồn tắm đứng dậy lấy điện thoại trong túi ra, gọi điện cho Giản Tân, Uông Hạo Diên nghĩ chỉ cần Giản Tân than buồn chán, anh bị giữ chân cũng phải chạy về.

Giản Tân đóng cửa phòng ngủ mới bắt máy: “Alô?”

“Anh vừa xong việc, em ăn cơm chưa?”

“Chưa.”

Nghe thấy tâm tình không tốt, Uông Hạo Diên nhíu mày hỏi: “Sao còn chưa ăn? Tăng ca sao?”

“Không có,” Giản Tân tránh được dì Nhâm, đi đến ban công, “Tối nay anh vẫn về nhà chứ?”

Uông Hạo Diên mang ý cười trong mắt: “Nhớ anh sao, anh lập tức quay về.”

Giản Tân hít sâu một hơi: “Không cần, em ở chỗ mẹ, anh nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ừ? Sao đột nhiên lại trở về? Dì có chuyện gì sao?”

“Không có gì, hôm nay mẹ có chút khó chịu.”

Uông Hạo Diên vẫn lo lắng: “Có chuyện gì nhất định phải nói cho anh biết, đừng tự mình chịu đựng khó chịu, biết chưa?”

“Ừm, biết rồi.”

Giản Tân nhớ tới lời cậu đã nói, Uông Hạo Diên và cậu không có quan hệ gì hết, đều đã cắt đứt, cậu vì gạt Tân Hủy mà tự trách, lại cảm thấy như vậy đối với Uông Hạo Diên không công bằng mà áy náy.

Dì Nhâm nhìn cậu cứ đứng bên ban công, nhịn không được đi lại hỏi: “Tiểu Giản, tối nay con có về không?”

Giản Tân thu lại tâm tình: “Không về, dì đi ngủ đi, con ngủ ở sô pha, ban đêm có chuyện gì con lo là được.”

Nước trong bồn tắm nguội dần, Uông Hạo Diên cũng không ngâm nữa, đứng lên quấn khăn lông ra ngoài, thay quần áo dự định về nhà. Tình hình Giản Tân một chút cũng không tốt, có thể cơm cũng sẽ không ăn, anh lo lắng.

Vừa mở cửa vừa lúc gặp người đại diện của An Mân, đối phương mang theo bình giữ nhiệt nói: “Tiểu Mân kêu tôi đưa sang cho anh chút nước gừng nóng, hôm nay xuống nước lạnh lâu rất tổn hại sức khỏe, anh tranh thủ lúc còn nóng uống nhé.”

Uông Hạo Diên tiếp nhận: “Khách sáo quá, thay tôi cảm ơn cô ấy.”

Đặt bình giữ nhiệt lên bàn, sau đó mặc áo khoác vội vàng rời đi. Mỗi bước đi bàn chân đều thấy đau, đến khi lên xe mở hệ thống sưởi mới khá hơn chút, Uông Hạo Diên liếc mắt nhìn đồng hồ đo, so với tốc độ chạy của Phí Nguyên còn nhanh hơn.

Giản Tân lui trong chăn nằm trên sô pha, cảm giác một hồi rung ở sau lưng, di động bị kẹt trong khe ghế vang lên, tốn sức lắm mới lấy ra được.

“Alô?”

“Giản Tân, xuống dưới.”

Giản Tân thực sự đã chạy xuống dưới, chạy thẳng đến hiên nhà mới dừng, xe của Uông Hạo Diên ở ngay trước mắt, Uông Hạo Diên dựa vào cửa xe chờ cậu. Nhìn thấy cậu chạy đến, liền từ vali lấy ra mấy thứ đi tới chỗ cậu.

Giản Tân hô hấp chưa thông: “Sao anh đã về rồi?”

“Em nói xem,” Uông Hạo Diên kéo cậu lùi vào trong hiên một chút, đè nặng âm thanh nói: “Anh về nhà một chuyến, đem ít đặc sản Đông Bắc về trước, đều là ít thuốc và nhân sâm các thứ, xem xem dì có thể dùng không.”

Giản Tân nhìn anh không nói gì, ngơ ngác.

“Em ăn cơm chưa? Anh tiện đường ghé mua đồ ăn khuya, chốc nữa cầm lên nhà ăn rồi ngủ tiếp.”

“Uông Hạo Diên.”

“Làm sao vậy?”

Giản Tân khẽ cắn môi, miệng mở ra lại khép lại, sau đó chậm rãi nói: “Mẹ em lúc ấy nói em ghê tởm, em không muốn hiểu, em chỉ là thích anh, em cảm thấy anh tốt đẹp như vậy, em thích anh tại sao lại thành ra ghê tởm.”

“Mẹ không cần em, bắt em và ba rời đi, em có chết cũng không muốn. Sau đó anh làm em đau lòng em mới đồng ý đi, bởi vì em một mình đau lòng, nhiều năm như vậy đều không hề tận hiếu… Hai năm trước mẹ bị bệnh em mới trở về, em như thế này sẽ khiến mẹ…”

“Em trách em, cũng trách mẹ, nhưng mà lại thấy có lỗi nhiều hơn.” Giản Tân còn chưa nói hết, Uông Hạo Diên đưa tay che miệng cậu.

“Đừng nói nữa, anh hiểu, về sau luôn có anh cùng một chỗ với em, biết chưa?”

Uông Hạo Diên đem đồ đạc nhét vào tay Giản Tân, sờ sờ khuôn mặt cậu: “Đừng nghĩ nhiều nữa, lên nhà ăn chút gì rồi ngủ đi, có việc nhất định phải nói cho anh biết, nghe lời, lên đi.”

Thời tiết quá lạnh, tâm tình Giản Tân đã kém, Uông Hạo Diên không muốn cậu lại để tâm vào chuyện vụn vặt, nói xong liền xoay người đi. Ngực Giản Tân nóng lên, Uông Hạo Diên vừa xoay người liền túm lấy tay áo anh.

Uông Hạo Diên đưa tay ra sau lưng nhẹ nhàng bắt lấy tay cậu: “Làm sao vậy?”

Giản Tân như van xin mà nói: “Ôm em một chút rồi hẵng đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui