Đệ thập nhất chương
"Ta không nói mùi rượu.
" âm điệu của Hà Uẩn Phong trầm xuống khiến tâm Mạc Phi Trần giật mạnh.
"Vậy!.
ta đi tắm rửa thay đổi quần áo được chứ?"
"Không cần, đêm nay ngươi về ngủ cùng các sư huynh đệ đi.
" Hà Uẩn Phong cầm tờ giấy kia lên, đưa đến ngọn lửa thiêu đốt.
Mạc Phi Trần thật sự không rõ y nghĩ cái gì, nhưng nếu đã nghĩ không ra hắn cũng không thắc mắc, "Thật sao? Vậy ta trở về ngủ, còn có thể cùng các sư huynh đệ trò chuyện.
"
Hà Uẩn Phong sắc mặt không chút biến hóa, chỉ "ân" một tiếng, ngồi bên giường cởi bỏ ngoại y.
Mạc Phi Trần trở lại gian phòng cho đệ tử trẻ tuổi trước kia hắn từng ở, đáng tiếc chỗ của hắn sớm đã không còn, các vị sư huynh đệ cũng tốt bụng, nằm dịch ra chừa cho hắn một chỗ nằm.
"Mạc sư huynh, ngươi về đây ngủ đơn thuần là vì muốn cùng chúng ta nói chuyện phiếm, hay là bị sư tổ đuổi đi rồi?" một vị sư đệ nhỏ tuổi hơn hỏi hắn.
"Còn phải hỏi, đương nhiên hầu tử này chọc giận sư tổ, bị người đuổi lại đây rồi!" lại một vị sư huynh cười nói.
"Đúng vậy đúng vậy!" Mạc Phi Trần cố tình trưng ra bộ mặt đáng thương, "Sư tổ chê ta không chịu tắm rửa, trên người có mùi khó nghe liền đá ta đến đây đó.
"
"Thực sự khó nghe sao?" tiểu sư đệ kia tới gần hắn ngửi ngửi, "Đâu có đâu, trên người Mạc sư huynh có mùi rất thơm nha!.
"
"Thật hay giả vậy? Hầu tử này ngoài mùi thối ra thì còn gì nữa?" Vị sư huynh kia cũng đưa mũi tới ngửi, "tiểu tử này, hôm nay ngươi đi đâu vậy, trên người toàn mùi son phấn!"
Mạc Phi Trần ngây người, lúc này mới hiểu Hà Uẩn Phong nói chính là mùi son phấn bị nhiễm từ người Trương Ngọc lúc nàng châm rượu!.
Mùi vị của nữ nhân cũng không tính là khó nghe đi? (Em ơi là em >"///.