Đệ nhị thập nhị chương
Lần thứ hai Mạc Phi Trần tỉnh lại, lồng ngực đau buốt đến không thể động thân, nhưng hắn đang rất khát.
Run rẩy nghiêng mặt qua mới phát giác mình đang ở trong phòng khách ban đầu, đối diện là giường của Lý Độ, tên kia ngồi trên giường tựa hồ đang ngủ.
Xem ra Lục Khinh Mặc đã đem Lãnh Ngọc Phương kia xử lý được rồi, nếu không vì sao Lý Độ còn có thể êm đẹp ngồi đó ngủ nữa.
Cửa mở, một người bưng thuốc đến, đúng là Quân Vô Sương.
Vừa nhìn thấy Mạc Phi Trần tỉnh lại, khuôn mặt hắn lộ vẻ mặt vui sướng đi đến bên giường.
"Ngươi đã tỉnh!" Quân Vô Sương đỡ hắn dậy, "Hôn mê hai ngày cuối cùng ngươi đã tỉnh! Mau uống thuốc đi!"
Mạc Phi Trần vừa uống một thìa thuốc, liền mạnh quay đầu sang một bên, "Nương a! Đây là thứ gì vậy? Đắng muốn chết!"
"Ngươi còn dám nói đắng?" Quân Vô Sương cười lạnh khiến Mạc Phi Trần nhất thời rùng mình một cái, "Mặt mũi ngươi cũng không nhỏ đâu, hôn mê hai ngày, chẳng những Ôn trang chủ tự mình tới nhìn, ban đêm Lục Khinh Mặc còn túc trực trông chừng, bây giờ muốn ta tự mình mớm thuốc cho ngươi sao? Được thôi, ta hầu hạ ngươi."
"Không làm phiền Quân sư huynh! Không làm phiền Quân sư huynh!" Mạc Phi Trần xua tay nói, Quân Vô Sương lại uống một ngụm thuốc, một tay ôm cổ hắn, đem nước thuốc kia đẩy qua khoang miệng.
Đầu lưỡi Quân Vô Sương khuấy đảo, Mạc Phi Trần bối rồi đem ngụm thuốc kia nuốt xuống.
Quân Vô Sương làm bộ muốn uống ngụm thứ hai lại bị Mạc Phi Trần nhanh chóng đưa tay bưng chén thuốc tới, "Không cần, không cần! Ta tự mình uống được!"
Dứt lời liền nhanh nhẹn hai ngụm uống hết chán thuốc.
Mạc Phi Trần ở Mộc Vân sơn trang tịnh dưỡng mấy ngày, đại hội võ lâm lần nay bị Kính Thủy giáo quấy rối cũng vội vàng kết thúc.
Nhưng là Mạc Phi Trần lần này lại có chút danh tiếng, chẳng những chưởng môn các môn phái đều khen hắn anh hùng xuất thiếu niên, mà chuyện hắn cùng Lục Khinh Mặc kết bái huynh đệ không biết sao lại bị lan truyền ra ngoài.
Tất cả mọi chuyện đều đi ngược lại với dặn dò của Hà Uẩn Phong trước lúc hạ sơn.
Buổi tối Lục Khinh Mặc tới thăm hắn, Mạc Phi Trần nằm thẳng đơ trên giường nhìn y, "Ngươi nói xem chuyện ta và ngươi kết bái huynh đệ sao trên giang hồ ai cũng biết vậy? Sau này ta làm sao có thể trà trộn trong giang hồ nữa a!"
"Cũng không còn cách nào, ngày đó khẩu quyết ta dạy ngươi là nội công tâm pháp của Mộc Vân sơn trang, Ôn sư huynh nói tuy rằng lúc ấy nóng lòng, nhưng hiện tại cũng chỉ còn cách nói ta và ngươi kết bái huynh đệ, ngươi cũng coi như một nửa là người của Mộc Vân sơn trang, cũng không cần tính toán nhiều như vậy!" Ngón tay Lục Khinh Mặc đặt trên ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày) xoa nhẹ, tuy rằng ngón tay y cũng thon dài như Quân Vô Sương, nhưng lại không có loại mỹ cảm như ngọc, chỉ cảm giác một tầng chai nhẹ, xem ra năm tháng y luyện kiếm cũng rất khắc khổ.
"Ta nghe là lạ làm sao ấy? Một nửa là người Mộc Vân sơn trang? Nghe ra giống như ta được gả cho ngươi vậy!" Mạc Phi Trần nhếch nhếch khóe miệng, tinh tế cân nhắc.
Lục Khinh Mặc lại cười thành tiếng, "Ta lúc nói còn không nghĩ tới điều này, ngươi nói nghĩ lại cũng rất giống a.
Không cần lo, nếu sư huynh cho phép, ta sẽ cưới ngươi thôi!"
"Ta mới không muốn gả cho ngươi! Đến lúc đó ngươi nhìn ta, lại nghĩ đến Ôn sư huynh của ngươi, ta còn không buồn bực chết sao?" Mạc Phi Trần lườm y một cái, Lục Khinh Mặc vẫn thẳng thắn ngồi cạnh hắn.
(nghe mùi dấm a~~~~ >".