Đệ tứ thập thất chương
"Ta nên làm cái gì bây giờ?"
Trước kia ở Mộc Vân sơn trang, Mạc Phi Trần sẽ cùng hắn nói chuyện, cùng nhau chia sẻ những việc nhỏ nhặt thú vị, có khi cùng nhau đùa giỡn, cũng luôn để ý tâm trạng Quân Vô Sương vui buồn thế nào.
"Nếu ta vĩnh viễn chỉ là một nam đệ tử Tú Thủy cung, có phải hắn cũng sẽ không chán ghét ta đến vậy?" Quân Vô Sương cười giễu một tiếng, châm rãi ngẩng đầu lên, thu dọn thực hạp, xoay người rời đi.
Đầu vai Văn Hân, ướt đẫm một bên.
....
Mạc Phi Trần thừa dịp Quân Vô Sương đi khỏi, vào rừng dò xét, không thu hoạch được gì.
Vách đá gần cánh rừng có một cây cổ thụ thật to, trên cây có một tổ chim.
Mạc Phi Trần vui vẻ, hai ngày trước đến xem tổ chim này còn chưa có, không biết hiện tại chim trong tổ đã đẻ trứng chưa.
Tuy rằng không có khinh công, kỹ xảo leo cây của hắn vẫn lợi hại như trước, ba bước liền leo tới cạnh tổ chim, hướng đầu vào trong tìm tòi, quả thật có vài quả trứng trong ấy.
"Thật ra ta còn muốn nhờ ngươi truyền tin, sẽ không trộm trứng của ngươi a."
Vừa mới chuẩn bị đi xuống, cách đó không xa truyện tới tiếng sột soạt.
Mạc Phi Trần đứng im tại chỗ, nhìn mọi nơi.
Một rễ cây trên cát cách đó không xa di chuyển.
Mạc Phi Trần nín thở, thấy Quân Vô Sương từ bên trong nhô đầu ra.
Nguyên lai....!Không ngờ là ở đó! Hắn vẫn cho rằng mật đạo là phải ở trên vách đá dựng đứng.
Mạc Phi Trần gắt gao ôm cây, đến khi Quân Vô Sương đi xa rồi, hắn mới bắt đầu thở.
Chậm rãi bò xuống, trở lại phòng nhỏ, Quân Vô Sương đã ngồi bên trong.
"Ngươi đi nơi nào?" Hắn đem thực hạp đặt trên bàn.
"Ra ngoài."
"Ta không ở, ngươi nhàm chán sao? Hắn ngẩng đầu, khẽ cười nói.
Mạc Phi Trần lấy đũa từ thực hạp ra, ở trên bàn dừng một chút, không thèm để ý tới Quân Vô Sương.
Thức ăn hôm nay là cải thìa, đậu hủ, măng cắt nhỏ, một chút thức ăn mặn cũng không có.
Mạc Phi Trần ăn hai miếng cơm, liền quăng đũa xuống một bên.
Quân Vô Sương tới gần, "Thức ăn không hợp khẩu vị?"
"Ngay cả miếng thịt cũng không có! Ăn cái rắm!" Mạc Phi Trần đẩy hắn một phen.
"Vậy ngươi muốn ăn gì, nói cho ta?"
"Ta muốn ăn gì ngươi không biết sao?" Mạc Phi Trần nói xong câu đó, trong lòng ngẩn ngơ.
Hắn bỗng nhiên ý thức được cái gì, chính mình tựa hồ đem Quân Vô Sương hiểu biết về mình xem như đương nhiên.
Quân Vô Sương cười cười, đem bao đồ kia mở ra, bên trong là giấy Tuyên Thành, nến cùng nan tre.
"Ngươi cần chúng làm gì thế?"
Mạc Phi Trần trở lại cạnh bàn, đem cải thìa đậu hủ này nọ xếp vào thực hạp, sau đó để nan tre lên bàn.
Hắn muốn làm một cái đèn Khổng Minh, ban đêm thả lên bầu trời, nói không chừng sẽ có người nhìn thấy.
Mạc Phi Trần đột nhiên cảm giác mình tựa như Lỗ Tấn lưu lạc đảo hoang, muốn dùng mọi cách phát ra tín hiệu kêu gọi thuyền cứu viện.
Đem nan tre tạo thành khung đèn Khổng Minh, nhưng chỗ hai nan tre giao nhau không thể nào buộc chặt lại.
Từ đầu hắn còn có chút kiên nhẫn không ngừng làm lại, sau vài chục lần không thành công, mày nhíu chặt, nhưng hắn biết mình không thể buông tay.
Một bàn tay đưa qua, đem đống nan tre kia cầm tới.
Quân Vô Sương cười cười, "Ta giúp ngươi đi.
Bằng không tới sáng mai ngươi cũng không làm xong."
"Được a." Mạc Phi Trần bị đống nan tre này làm cho mệt rã rời, không còn khí lực chiến tranh lạnh cùng Quân Vô Sương.
Hắn không chút phong độ ngồi dựa vào lưng ghế.
Quân Vô Sương một bên hơi nghiêng đầu, dùng dây thừng cột một nan tre, để lại một lỗ nhỏ, lại đem nan tre còn lại cột vào, rất nhanh, nan tre được cố định.
Mạc Phi Trần cảm thấy mới mẻ, cúi thân mình ngửa đầu, ngón tay Quân Vô Sương thực linh hoạt, đốt ngón tay khi cử động có vẻ rất xinh đẹp.
"Ngươi xem, như vậy thế nào?"
Mạc Phi Trần nhìn khung đèn đã hoàn thiện, vui vẻ lên, "Nguyên lại là cố định như vậy a!" Ngẩng đầu lên, mới phát giác vừa rồi mình vừa cười với Quân Vô Sương.
Một khắc đó, Mạc Phi Trần bỗng nhiên hiểu được, chính mình vô luận không muốn ở cạnh nam nhân này đến cỡ nào, nhưng nếu cùng hắn đối chọi hai người đều cảm thấy rất khó chịu, nhưng nếu chỉ như bây giờ, vô cùng đơn giản chỉ vài lời nói, cùng làm một việc, tựa hồ trong lòng mỗi người đều cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Giết địch một vạn, tự tổn tám ngàn.
Mình khiến Quân Vô Sương khó chịu vì mình thì đã thế nào, còn không phải bị nhốt tiếp ở đây sao.
Mạc Phi Trần bỗng nhiên nghĩ.
Quân Vô Sương muốn, Mạc Phi Trần không thể cho hết, cũng cho không nổi.
Nhưng là, ít nhất bọn họ có thể giả vờ mọi chuyện đều tốt đi.
Chạy đến trước ngăn tủ, Mạc Phi Trần lấy ra nghiên mực cùng bút lông.
"Ngươi vẽ bức tranh đi."
Quân Vô Sương ngẩn người, miệng khẽ nhếch, khiến Mạc Phi Trần thoáng chút thất thần, "Ngươi muốn tranh gì?"
"Hoa a, cỏ chẳng hạn."
"Ân." Trong mắt Quân Vô Sương xuất hiện tinh quang gần như khờ dại, chỉ ánh mắt như thế, đều khiến Mạc Phi Trần cảm giác thật mâu thuẫn.
Cổ tay hắn thực linh hoạt, ngón tay vận dụng ngòi bút cũng rất tao nhã, nét mực họa ra trên giấy, một con chim, mấy đóa hoa hiện lên trên giấy.
"Rất đẹp." Thả lòng tâm tư, Mạc Phi Trần cũng có thêm tâm tình thưởng thức.
"Ngươi muốn dùng nó làm gì? Nếu cần ném vào thủy đàm để trút giận cũng có thể đó." Quân Vô Sương tới gần Mạc Phi Trần, môi vừa vặn lướt qua cằm hắn.
Mạc Phi Trần lại ngửa đầu ra sau, nhưng không tránh thoát.
Đem bức họa kia bao ngoài khung đèn Khổng Minh.
"Ngươi còn muốn nến, là muốn làm lồng đèn sao?" Quân Vô Sương dựa vào hắn rất gần, một mùi thơm thản nhiên lại không chút mùi vị nữ tử, ngược lại có vài phần anh hùng khí khái, trong lòng Mạc Phi Trần cười cười, có phải ở cổ đại cũng đã phát minh ra nước hoa rồi?
Nhưng nghe mùi rất thơm, Mạc Phi Trần ngửi thấy đã khiến trái tim đập càng nhanh hơn, hắn đành quay đầu ra chỗ khác.
Mạc Phi Trần từ trong chăn kéo ra một đống bông, ngâm vào trong rượu, đợi bông ướt, sau đó cố định ở chân đèn.
"Không cần nến sao?"
"Không cần."
Đến lúc mặt trời xuống núi, mặt hồ phản chiếu ánh trăng.
Mạc Phi Trần đang cầm đèn bước ra khỏi phòng, nói với Quân Vô Sương phía sau, "Đốt bông ở dưới này lên đi."
Ngọn nến hơ qua dưới mặt, ngọn lửa được đốt lên.
Qua một lát, Mạc Phi Trần buông tay, đèn kia thực sự từ từ bay lên.
Quân Vô Sương ngửa đầu, ngửa to hai mắt.
Mạc Phi Trần nhìn gương mặt hắn, bất giác đưa tay lên sờ, mới vừa sờ tới hai má đối phương lại nhanh chóng rụt vè, nhưng bị người kia nắm lại.
"Nó sẽ rơi xuống sao?"
"Phải, cho nên trước khi nó rơi xuống ngươi cần phải nhanh chóng ước gì đó."
Ngọn đèn Khổng Minh kia cuối cùng cũng không bay quá vách núi, cháy lên phần phật sau đó rơi xuống thủy đàm.
"Có lẽ ngươi ước được sớm rời xa ta." Quân Vô Sương nhìn đèn Khổng Minh rơi xuống đầm nước, "Ta lại cầu nguyện ngươi vĩnh viễn có thể ở lại cạnh ta."
Mạc Phi Trần hít một hơi, hắn đột nhiên cảm giác mùi hương trên người Quân Vô Sương tỏa ra thật nồng, nhịn không được dùng ánh mắt miêu ta sườn mặt đối phương, đường cong nơi hầu kết.....
"Ta đói bụng, lần này phải có thịt."
"Hảo." Quân Vô Sương cười nhẹ, "Ta đi lấy chút thịt thỏ, chúng ta nướng thịt cạnh thủy đàm đi."
"Tốt, nướng thịt thì được!" Ánh mắt Mạc Phi Trần cong thành hình trăng khuyết, Quân Vô Sương nhịn không được kéo hắn hung hăng hôn môi hai cái.
"Ngươi ở chỗ này chờ ta!"
Nhín bóng lưng hắn rời đi, Mạc Phi Trần sờ sờ môi mình.
Uẩn Phong, sao ngươi còn chưa tới?
Quân Vô Sương càng ngày càng không còn đáng ghét như thế...
....
Buổi tối, ăn xong một bữa thỏ nướng, toàn thân Mạc Phi Trần ám đầy mùi, thật muốn tìm chỗ tắm rửa, nhưng tắm ở trong phòng quả thực như ám chỉ với Quân Vô Sương.
"Cần tắm sao?" Quân Vô Sương ngược lại hỏi hắn.
"Không cần." Mạc Phi Trần lao vào trong chăn, Quân Vô Sương rất thích ôm hắn ngủ, Mạc Phi Trần quyết tâm muốn dùng một thân toàn mùi thịt nướng xông chết tên kia.
"Ngươi thẹn thùng ta nhìn thấy thân thể ngươi sao? Nhưng ta đã sớm xem qua rồi, mỗi lần ôm ngươi xong ta đều tự mình thay ngươi tắm rửa, không phải sao?"
Khi đó ta đều bất tỉnh, ngươi thích tắm rửa thế nào ta cũng không biết mà.
"Hay là ngươi sợ ta ôm ngươi?" Khóe môi Quân Vô Sương lại khẽ nhếch, cái nụ cười xấu xa này, lại trêu ghẹo thần kinh Mạc Phi Trần, "Ta đã ôm ngươi rất nhiều lần, thêm một lần thì tính gì?"
Vừa nhắc tới chuyện này Mạc Phi Trần liền nghiến răng nghiến lợi, bật dậy, "Lão tử thiến ngươi!" (=)))
Nhưng Quân Vô Sương lại đẩy cửa ra ngoài.
Hắn đun hai ấm nước đổ vào dục dũng, Mạc Phi Trần nghiêng mình đưa mặt hướng vào tường, Quân Vô Sương tựa hồ cần tắm rửa.
Tiếng động cởi xiêm y khiến trái tim Mạc Phi Trần một trận ngứa ngáy.
Hắn thậm chí có thể tưởng tượng đến đường cong hai chân Quân Vô Sương khi bước vào.....
"Phi Trần, lại đây tắm cùng ta đi."
"Ta mà cùng ngươi tắm, ta chính là có bệnh."
Quân Vô Sương dựa vào dục dũng, nhìn bóng lưng Mạc Phi Trần, "Ngươi có biết Bái Huyết giáo ở Tây Vực không? Không ít võ lâm nhân sĩ đều tìm hiểu vị trí nơi đó, Kính Thủy giáo chúng ta cũng phái người đi rồi, là – Tả hộ pháp Vu Cấm."
Vu đầu gỗ? Hắn thế nào?
"Lúc trở về Vu Cấm bị thương rất nặng, bất quá cũng mang theo rất nhiều tin tức trọng yếu." Quân Vô Sương nhàn nhã vốc nước lên, rồi để nó chảy xuống, "Ta nghĩ tiếp tục phái hắn đi, bởi vì hắn có khả năng.
Cũng không biết lần sau hắn còn có thể trở về hay không."
"Vu Cấm là sư huynh của ta!" Mạc Phi Trần rống lên.
"Ngươi nếu không muốn ta tiếp tục phái hắn đi, thì tới đây đi." Quân Vô Sương vỗ vỗ cạnh dục dũng.
Mạc Phi Trần trừng mắt nhìn hắn, biểu tình quân Vô Sương thậm chí có chút đắc ý.
Tắm thì tắm, dù sao lão tử vốn đã muốn tắm!
Mạc Phi Trần hai ba cái liền đem xiêm y cởi hết, nhảy vào dục dũng.
Hai chân không có chỗ để, chỉ có thể đặt hai bên eo Quân Vô Sương.
Hắn thật cẩn thận ngồi xuống, chỉ sợ đụng phải đối phương.
Quân Vô Sương cười cười, lấy tay vốc nước tưới lên lưng Mạc Phi Trần, sau đó dùng khăn vắt trên thành dục dũng, giúp hắn chà mình.
Mỗi khi Quân Vô Sương cúi đầu, Mạc Phi Trần lại ngửi được mùi hướng ấy, đặc biệt khi hơi nước đem loại hương vị ấy lan tỏa, Mạc Phi Trần thế nhưng nổi lên phản ứng.
end chương 47.
Hàn: Lâu lâu mới thấy chị Bí end đúng chỗ nha~ =)) Nào thì ngọt ~ Đỡ hại não ta thật ^^