Đệ ngũ thập ngũ chương
"Này rốt cuộc xảy ra chuyện gì a—"
Mạc Phi Trần cùng Lục Khinh Mặc ngồi trước bàn, đặt tờ giấy kia lên.
"Này cũng thật kỳ quái..." Lục Khinh Mặc sờ sờ cằm, "Nếu mục tiêu của bọn hắn là uy hiếp Khúc môn chủ, vì sao lại đem phong thơ này giao cho Phi Trần?"
"Đúng a, giồng như muốn uy hiếp ta." Mạc Phi Trần gãi gãi đầu, hắn tin tưởng biết Khúc phu nhân chính là mẫu thân mình không có nhiều người, "Bọn họ trúng độc gì?"
—————————————————————–
"Nếu ta đoán không nhầm, hẳn là 'Thập túy'.
Có lẽ Khúc phu nhân cùng Khúc tiểu thư bị ám toán khi đi chùa thắp hương." Lục Khinh Mặc nhíu mày, "Nhưng đây cũng là loại độc Diệp Tố đã dùng trong mấy năm trước trên giang hồ, chẳng lẽ ả thực sự trở về Bái Huyết giáo?"
"Này đương nhiên là có thể." Khúc Thiếu Phong nhu nhu mày, "Dù sao Bái Huyết giáo hiện giờ danh tiếng lớn như vậy.
Nhưng rốt cuộc bọn hắn muốn thế nào?"
"Nếu Diệp Tố không sử dụng độc dược trí mạng, mà lại khiến Khúc phu nhân cùng Khúc tiểu thư hôn mê, như vậy ả tất nhiên sẽ đưa ra điều kiện cho chúng ta, hiện giờ chỉ cần đợi ả liên hệ mà thôi." Lục Khinh Mặc nhấp ngụm nước trà.
Khúc Thiếu Phong thở dài một hơi trở lại bên thê tử.
Mạc Phi Trần cúi đầu, hắn thực khẩn trương.
Vì sao Khúc phu nhân đi miếu cầu bình an cho mình lại đổi lấy kết quả như thế? Cảm giác cổ tay bị người khác nắm lấy, hắn ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt của Lục Khinh Mặc, bình tĩnh mà dịu dàng.
"Cám ơn."
Lục Khinh Mặc cười một tiếng, "Ngươi vĩnh viễn không nên nói cám ơn với ta."
Chính ngọ qua đi, có một tiểu khất cái (ăn xin) đem một phong thơ mang vào, trong thơ viết Mạc Phi Trần đem nay phải tới ngôi miếu ngoài trấn gặp mặt, chỉ được đi một mình.
"Chỉ vậy thôi, không cần mang theo cái gì?" Mạc Phi Trần đem tờ giấy kia lật tới lật lui.
"Ta muốn đi cùng ngươi.
Khinh công của ta rất tớt, Diệp Tố sẽ không phát hiện." ngữ khí Lục Khinh Mặc chắc nịch.
Mạc Phi Trần nhướn nhướn mày, "Cho dù ta có kêu ngươi đừng đi, ngươi cũng sẽ không bằng lòng, đúng không?"
"Nếu ta kêu ngươi đừng đi, ngươi cũng sẽ không đáp ứng."
Trước khi đi, Khúc Thiếu Phong giữ chặt Mạc Phi Trần nói: "Mạc thiếu hiệp, chuyện này...!là chuyện giữa Ngọc Lân Môn ta cùng Bái Huyết giáo, nếu ngươi đi chuyến này có gì sơ xuất, lão phu...."
Mạc Phi Trần cười nhạt một tiếng, vỗ vỗ tay Khúc Thiếu Phong nói: "Tin tưởng ta, Khúc môn chủ.
Đây tuyệt đối không phải chuyện giữa ngươi cùng Bái Huyết giáo."
Bởi vì mẫu thân cùng muội muội của ta bị hôn mê.
Đi tới thanh miếu ngoài trấn, Mạc Phi Trần vốn tưởng nơi này phải như phim kiếm hiệp trên truyền hình, là một nơi hoang phế, không nghĩ tới mặc dù chỉ là ngôi miếu nhỏ, nhưng vẫn còn chút hương khói.
Mạc Phi Trần chậm rãi đi vào, nơi này chỉ có một tòa Phật đường, có ba tăng nhân ngồi trước tượng Phật gõ mõ tụng kinh.
Mạc Phi Trần quan sát bóng lưng bọn hắn, khóe miệng lộ chút tiếu ý.
Ba người này ngồi trong tư thế xếp bằng thật sự mất tự nhiên, kêu mấy tên Bái Huyết giáo này giả dạng tăng nhân quả thật ủy khuất bọn hắn.
Hơn nữa nhìn một trong bóng lưng ba người, thoạt nhìn là một vị cô nương.
"Diệp cô nương, ta đã đến đây."
Ba tăng nhân kia vẫn duy trì tư thế ngồi thiền, điều này khiến Mạc Phi Trần cảm thấy không chút thú vị.
Ngoài cửa một trận gió thổi qua, Mạc Phi Trần quay đầu thấy một nữ tử xiêm y hắc sắc nhẹ nhàng đi tới, chậm rãi tháo mũ vành xuống, lộ ra dung nhan thanh lệ.
"Diệp Tố." Mạc Phi Trần nheo mắt, hắn có chút kinh ngạc, bởi vì trong ấn tượng, những nữ nhân dụng độc hẳn là có dung nhan bị hủy hoại như 'Hoa thược dược'* hay nhền nhện đen, nên khi thấy khuôn mặt xinh đẹp như thế, mặc dù Diệp Tố chỉ đeo trang sức nhã nhặn, lại rất thùy mị.
(* cái này có lẽ ta chém đẹp, nhưng thực sự thì có một vụ án tên là 'Hoa thược dược', cực kỳ kinh dị, nghe qua cũng giống như vậy =)), ai không thích cứ cho qua đi, đừng để ý cũng đừng đọc ^^ )
"Mạc thiếu hiệp...." Thanh âm ả có vài phần hương vị phong trần, "Ngươi có biết vì sao ta muốn gặp ngươi, mà không phải thỉnh Khúc môn chủ hay Lục Khinh Mặc tới không?"
"Bởi vì võ công ta không tốt bằng bọn họ, cho nên dễ khống chế hơn?"
"Ân, đây là một nguyên nhân, còn có nguyên nhân khác..." Diệp Tố nhân cổ tay, Mạc Phi Trần lúc này mới mơ hồ phát hiện đầu ngón tay nàng quấn vài sợi tơ, ba tăng nhân phía sau cũng đứng lên, "Bởi vì ngươi là người thích hợp nhất để đối phó với Lục Khinh Mặc."
Mạc Phi Trần còn chưa kịp xoay người, ba người kia đã lập tức đi lên.
Phi Trần kiếm lượn vòng xuất ra, nháy mắt bức lui ba người, nhưng khi hắn thấy mặt bọn họ không khỏi kinh hãi, ba người, một kẻ là Mạnh Vũ, một người là Lạc Thanh Vũ, cô nương còn lại là nữ đệ tử Luyện Hà động.
Bọn họ hai mắt vô hồn, ngũ quan chết lặng.
"Ngươi đã làm gì với bọn họ?"
Diệp Tố cười nhẹ một tiếng, Âm Tuyền kiếm từ tay xuất ra, không giống như kiếm khí, đường kiếm thuộc loại âm nhu, Phi Trần kiếm của Mạc Phi Trần cùng đối phương giao phong cảm thấy cực kỳ quỷ dị.
Mà ba người Mạnh Vũ cũng đồng loạt xuất kiếm với hắn, tuy rằng vô hình kiếm khí của bọn họ kém xa Mạc Phi Trần, nhưng Lạc Thanh Vũ cũng là đệ tử Liễu Phi Doanh, Mạc Phi Trần chỉ có thể thật cẩn thận để không làm tổn thương tới hắn, mà nữ đệ tử Luyện Hà động kia cũng thật khó đối phó, chỉ có một mình Mạnh Vũ khiến Mạc Phi Trần xuống tay không nhân nhượng, xuất chiêu cố gắng mạnh hơn, nhưng cứ tình hình lấy một đối bốn, Mạc Phi Trần cũng thực sự sứt đầu mẻ trán.
Âm Tuyền kiếm đánh úp lại, Lạc Thanh Vũ cũng vừa đúng đánh một kiếm lên bên eo Mạc Phi Trần, nhưng đúng lúc này, một dòng khí dũng mãnh từ cửa xông vào, ngôi miếu nháy mắt sụp đổ, là Đãng Hiêu kiếm của Lục Khinh Mặc.
Âm Tuyền kiếm tuy rằng kiểu nhu (có lẽ như uốn cong ấy, mềm mại), nhưng lại bị Đãng Hiêu kiếm khống chế mất lực công kích.
"Lục Khinh Mặc!"
Cổ tay Mạc Phi Trần run lên, kiếm khí xẹt qua đỉnh đầu, cắt đứt ba sợi tơ trên ba người kia, chỉ thấy bọn họ nhất thời tựa như mất đi sức lực, ngã xuống đất.
"Xem ra con rối của ngươi dùng không dùng được nữa rồi." Mạc Phi Trần khẽ hừ một tiếng, "Giải dược đâu? Hay là ngươi cảm thấy mình có thể chạy thoát?"
Diệp Tố cười ha ha, "Không, rối của ta dùng tốt lắm đó, Mạc thiếu hiệp, ngươi có cảm thấy trên người có chút ngứa không?"
Mạc Phi Trần nhíu mày, bỗng nhiên cảm giác cổ tay cùng cổ chân nổi lên một trận ngứa giống như bị kim đâm, Lục Khinh Mặc đứng bên nhanh chóng vén cổ tay hắn lên, mạch máu trên cổ tay tựa hồ có vật gì đang chuyển động, còn nối với một sợi tơ.
"Đây là cái gì?" Lục Khinh Mặc cố gắng đè lại kinh mạch Mạc Phi Trần, không cho vật kia tiếp tục chui vào, nhưng Mạc Phi Trần lại kêu đau một tiếng, ngã vào lòng y.
"Cổ trùng của Tây Vực chúng ta đó." Diệp Tố đưa tay vân vê tóc mình, "Không cần tìm cách bức chúng nó ra, chúng là những hài tử rất quật cường nha, ngươi càng bức ra, chúng nó càng dùng sức chui vào."
Mạc Phi Trần đã bắt đầu run rẩy, Lục Khinh Mặc huy kiếm xông về phía Diệp Tố, ngay khi kiếm khí chạm đến mặt đối phương, ngực y truyền tới cơn đau, nguyên lai Mạc Phi Trần một chưởng đánh vào.
Diệp Tố hé miệng cười, ngón trỏ khẽ gảy một cái, sợi tơ này chính là vật điều khiển cổ trùng, mà thần thái Mạc Phi Trần giờ phút này giống hệt ba kẻ đang nằm trên mặt đất kia.
Lục Khinh Mặc sử dụng kiếm khí muốn chặt đứt sợi tơ, không ngờ nó lại thực sự quá dai, có sức đàn hồi cực lớn.
Mạc Phi Trần dùng khinh công nhảy lên, Phi Trần kiếm đánh trúng xà ngang trên trần miếu, lại nhằm về phía ngực Lục Khinh Mặc đã bị thương.
Đãng Hiêu kiếm uyển chuyển mà ra, Phi Trần kiếm lại như tro bụi bốn phía trong không khí, làm tiêu tan kiếm khí.
Lục Khinh Mặc lùi về sau vài bước, vết máu chảy xuống từ khóe miệng.
Ngón tay Diệp Tố khẽ động, thân thể Mạc Phi Trần tạm dừng, Phi Trần kiếm xuyên qua ngôi miếu đã sụp đổ, vọt tới khiến Lục Khinh Mặc phải nghiêng người, Đãng Hiêu kiếm của y vì bị nội thương mà hao tổn không ít lực đạo, xuất kiếm cũng chỉ có thể cắt qua kiếm khí Mạc Phi Trần.
"Nghe danh Đãng Hiêu kiếm đã lâu, hôm nay diện kiến quả nhiên bất phàm.
Đáng tiếc cổ trùng của Tây Vực ta chỉ có bốn con, toàn bộ đều dùng cho Mạc Phi Trần rồi.
Bằng không nếu để ngươi làm con rối cho ta, thật đúng là lời to nha!" Dứt lời, vung cánh tay, Mạc Phi Trần bất chấp tất cả đem nội lực toàn thân tụ lại, một thoáng kiếm khí vọt lên không trung tựa như núi đá nổ tung, mỗi đạo kiếm khí đều có uy lực kinh người.
Lục Khinh Mặc trong lòng kinh hãi, y thật sự không biết Mạc Phi Trần từ bao giờ đã đạt tới trình độ này, lại phải tụ khí ngăn cản, tóc cùng áo y bị kiếm khí đối phương cắt qua, lực đạo kia tựa hồ muốn đem da thịt tróc khỏi thân thể.
Diệp Tố cũng ngẩn ngơ một chút, lập tức nở nụ cười, "Xem ra lần này ta nhặt được vật báu nha!" Nói xong, năm ngón tay cử động nhanh hơn, Lục Khinh Mặc vừa rồi ngăn trở Phi Trần kiếm đã rất miễn cưỡng, bản thân chỉ có thể ngăn cản không thể công kích, nhìn lại cổ tay trắng nõn của Diệp Tố, nếu ta không thể chặt đứt sợi tơ nối với cổ trùng, vì sao không chặt tay ngươi đi? (Mặc Mặc hảo dã man nga~)
Lục Khinh Mặc một đường chạy vọt về phía Diệp Tố, đối phương lại động tay khiến kiếm khí Mạc Phi Trần đâm tới lưng y, Âm Tuyền kiếm lại đánh úp phía trước.
Khóe miệng Lục Khinh Mặc mỉm cười, chợt xoay người, kiếm khí Mạc Phi Trần lao tới Âm Tuyền kiếm, xuyên qua đánh trúng ngực Diệp Tố.
Nữ nhân này khinh công bất phàm, lùi lại mấy bước thoát được, nhưng ả lại không nghĩ tới Đãng Hiêu kiếm lại theo sát mà tới, chỉ nghe thấy cổ tay vang lên một tiếng cắt đứt, cánh tay rớt xuống đất.
Diệp Tố phát ra tiếng thét thảm thiết, Mạc Phi Trần mất đi khống chế cũng như ba người kia, té xuống đất.
Lục Khinh Mặc nhìn Diệp Tố điên cuồng dãy dụa, không chút ý thức mà ngửa đầu lên, máu rơi tí tách từ cổ tay trái.
"Đem cổ trùng kia lấy ra, bằng không ta sẽ chặt luôn tay phải ngươi xuống." Lục Khinh Mặc y từ trước tới này đều luôn thương hoa tiếc ngọc, điều kiện tiên quyết chính là nữ nhân ấy phải luôn ôn nhuyễn (ý là dịu dàng =)))
Diệp Tố thở dốc, hung hăng trừng mắt nam tử thần thái tuấn tú trước mặt, ả chưa từng nghĩ tới Lục Khinh Mặc sẽ lộ ra sắc mặt âm hàn như thế, kém xa cá tính bất cần mà Ôn Tiềm Lưu đã nói.
"Lấy cổ trùng ra." Ngữ điệu Lục Khinh Mặc tương đương dịu dàng, nhưng Diệp Tố lại bị ánh mắt y áp bách không dám động đậy, tựa như mỗi tấc da thịt đều bị giọng nói cùng ánh mắt đối phương từng mảnh cắt xuống, máu tươi chảy ròng.
"Dựa vào cái gì?" Diệp Tố giễu cợt, nhưng trái tim không tự chủ mà run lên, "Ngươi chém đứt tay ta...!còn muốn ta làm theo ý ngươi?"
"Nhanh lên." Lục Khinh Mặc hừ một tiếng, "Máu chảy quá nhiều, ngươi sẽ chết."
Diệp Tố hận tới nghiến răng.
"Ta nghe nói chỉ cần cánh tay này kịp cứu chữa thì ngươi vẫn có thể nối nó lại." Lục Khinh Mặc nhấc chân đạp lên cánh tay bị đứt trên mặt đất, "Nhưng nếu bị ta đạp nát, không thể nối lại được đâu."
Nhìn chân đối phương tựa hồ muốn dùng sức, Diệp Tố cuống quýt nói: "Ta lấy cổ trùng ra!"
"Vậy nhanh lên đi." Bốn chữ từ miệng Lục Khinh Mặc gằn từng tiếng, giống như muốn nghiền nát Diệp Tố.
end chương 55.
Hàn: *thở dài* Rồi ~ ai có hình tượng tốt đẹp về Mặc Mặc ~ Cái gì mà ôn nhuận nho nhá, tuấn khí tiêu sái thì rút lại kịp rồi =)) đừng tưởng anh cười, anh ăn chay mà nghĩ anh hiền =)) Hạ thủ bất lưu tình ~ Khủng khiếp a~ Hên là chưa giết Diệp Tố cô nương ~ Mém chút anh gây ra thù hận lớn rồi :D